|
Tagore
Apr 5, 2004 12:50:15 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 12:50:15 GMT -5
GURUDEVA TAGORE (Rabindranath Tagore : 1861-1941)"Khi nghĩ về ông, người ta nghĩ đến toàn bộ năng lực sáng tạo của nước Ấn, bấy lâu đứt đoạn vì ngoại xâm, nay tìm thấy đường đi và hiện lên qua con người kì lạ này"(I.Ehrenburg) Tagore đã tổng hợp và hồi sinh mọi tinh hoa của văn hóa Ấn Độ truyền thống trong thiên tài toàn năng của mình. Là một nhà văn, một nhạc sĩ, một họa sĩ, một nhà phê bình, ông đã để lại một gia tài khổng lồ các tác phẩm văn học nghệ thuật phong phú, đa dạng và ở lĩnh vực nào cũng xuất sắc, phi thường : 52 tập thơ, 42 vở kịch, 14 tiểu thuyết, gần 100 truyện ngắn, 63 tập tiểu luận, 12 tập bài hát với gần 2000 ca khúc và chừng 3000 bức họa...Hơn nữa, ông còn là một nhà giáo dục, một chính trị gia với những lí tưởng mơ mộng nhưng cao thượng, một nhà hoạt động quốc tế thực sự. Dường như chỉ mình ông đủ cho một nền văn hóa khiến nhiều học giả đã gọi thời hiện đại Ấn Độ là "Thời đại Tagore". M.Gandhi, người mà cả dân tộc tôn kính từng cúi chào Tagore và xưng tụng ông là Gurudeva-bậc Thánh Sư-người dẫn dắt tinh thần, người hướng đạo tâm linh dân tộc.
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 12:50:42 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 12:50:42 GMT -5
Tagore sinh tại Calcutta-Bengal, đúng lúc phong trào dân tộc đang phát triển với ba trào lưu : cải cách tôn giáo-cải cách văn hóa-cải cách chính trị. Chính cha của Tagore là một trong những người lãnh đạo phong trào này ở Bengal. Đến tuổi đi học, cũng như mọi đứa bé khác, Tagore được gửi đến trường. Nhưng lối giáo dục thuộc địa khắc nghiệt và đầy tinh thần nô lệ khiến cậu chán ngán và ghê sợ. Tagore nhiều lần bỏ trường để cuối cùng cha ông phải cho ông bỏ hẳn. Ông học tại nhà dưới sự hướng dẫn của các gia sư là các trí thức có uy tín cao. Devendranath Tagore, cha ông, cũng là một người thầy lí tưởng, luôn tôn trọng tự do, độc lập của con cái. Ông đã dạy Tagore Anh văn, Pháp văn, dạy các bài học lịch sử, địa lí trong những chuyến du lịch giữa núi rừng, sông suối của đất nước. Nhưng chủ yếu là Tagore tự học. Tự trau giồi ngoại ngữ để học trong sách vở. Bằng cách ấy, Tagore đã tiếp cận với các tác phẩm văn học Ấn Độ cổ kim, các kiệt tác của những nhà văn nổi tiếng phương Tây : Tâm hồn Tagore như vậy đã được chung đúc từ cả cái trầm tư, sâu thẳm của Ấn Độ, cả cái sôi nổi, phóng khoáng, cách mạng của phương Tây. Trường học mà Tagore cho là vĩ đại nhất là trường học Thiên Nhiên. Ông quay lưng lại với những trường học lồng chim của giáo dục chính thống, còn trường học rộng mở này của vũ trụ bao la tươi đẹp, kì thú lại khiến ông hân hoan, sung sướng biết bao. Trong sáng tác của mình, Tagore tôn thờ và ca ngợi tình yêu thiên nhiên, tình yêu cuộc sống. Năm 1901, Tagore bắt đầu thực hiện lí tưởng giáo dục của mình. Ông mở trường học Santiniketan (Xứ sở Bình Yên). Và nơi đây, Tagore đã vun xới cho học sinh những phẩm chất trí tuệ, tâm hồn cao quý trên mảnh đất của những mối quan hệ tốt lành, thân ái giữa con người với nhau, như anh em bầu bạn và giữa con người với thiên nhiên - ngôi nhà yêu dấu của họ. Bắt đầu một cách lặng lẽ, Santiniketan trở thành "một trong những tâm điểm của nền văn hóa Ấn Độ"(J.Nehru). Chính Indira Gandhi, nữ thủ tướng sau này của Ấn Độ cũng đã trưởng thành dưới bóng mát ngôi trường này, "bên chân thầy" Tagore. Năm 1912, nhà thơ tới Anh quốc, mang theo tập Gitanjali (Thơ Dâng), gồm gần trăm bài thơ mà ông sáng tác bằng tiếng Bengal và tự dịch ra tiếng Anh. Hẳn chính ông cũng không ngờ, tác phẩm, gần như ngay lập tức rung động sâu sắc nhiều thi sĩ danh tiếng của phương Tây và năm 1913 đã đem về cho Ấn Độ giải Nobel văn chương đầu tiên cho một người châu Á. Trong báo cáo trình lên Hội đồng giải thưởng Nobel, viện sĩ viện Hàn lâm Thụy Điển Per Hallstrom viết : "Chắc chắn rằng từ 1832, khi Goethe qua đời, chưa có một nhà thơ nào ở Châu Âu có thể sánh nổi với Tagore trong tinh thần nhân đạo cao cả, trong tầm vĩ đại hồn nhiên và trong sự trầm lặng cổ điển". Vinh dự lớn lao này đưa Tagore và Ấn Độ tới một vị thế rõ ràng hơn trong bối cảnh chung của văn học thế giới thế kỉ 20. Từ đây, tầm nhìn của ông cũng lớn rộng hơn : từ ngôi nhà Tổ quốc vươn ra thế giới. Sau chiến tranh thế giới thứ nhất, Tagore bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới : Anh, Pháp, Mĩ, Thụy Điển, Đức, Áo, Tiệp Khắc, Trung Quốc, Nhật Bản, Pêru, Liên Xô (cũ ), Ba Tư...Ông muốn làm con ong qua muôn xứ sở xa lạ, hút mật ngọt, bồi bổ cho dân tộc. Và đến nơi nào, ông cũng phổ biến thông điệp của hòa bình, phản đối chiến tranh, kêu gọi đoàn kết các dân tộc để xây dựng văn minh và hạnh phúc cho toàn nhân loại. Trong "Hơi thở cuối dâng Trời Đất", Tagore vẫn tha thiết nguyện cầu cho Tình Yêu sẽ cứu vớt toàn thế giới. Ông là vị Thánh được yêu mến vì đã yêu mến say đắm cuộc đời này, từ một lá cỏ bình thường, nhỏ bé đến mặt trời, trăng, sao trên vũ trụ vời xa, từ đồng bào nhọc nhằn, cực khổ đến tất cả nhân dân còn rên xiết, lầm than... Khi Tagore cập bến, thuyền Tình của Người đã làm linh hiển cõi đất chúng ta, ngập tràn trái tim nhân thế chúng ta với ánh sáng của Niềm Vui và Cái Đẹp. (Trích VHPĐ )
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 12:53:23 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 12:53:23 GMT -5
Rabindranath Tagore - Nhà thơ lớn Ấn Độ Mai Thế Phụ
Ông là nhà thơ lớn của Ấn Độ, đồng thời là nhà tiểu thuyết gia, nhà viết kịch và đạo diễn, triết gia, nhà giáo dục, nhạc sĩ và hoạ sĩ.Tagore là người Châu Á đầu tiên được nhận giải thưởng Nobel Văn chương vào năm 1913.
Rabindranath Tagore sinh ngày 7.5.1861 ttại Calcutta, thuộc một dòng họ có công khai phá từ cuối thế kỷ XVII vùng đất mà sau này trở thành Calcutta, một hải cảng lớn trên bơ biển phía Đông, bên vịnh Bengal,thủ đô của Ấn Độ từ 1772 đến 1912.Gia đình Tagore sở hữu một tài sản trong công ty Anh-Đông Ấn với các hoạt động ngân hàng thương mại. Ông nội và cha của Rabindranath là những người rất tôn trọng truyền thống dân tộc và Ấn giáo nhưng đồng thời cũng là những người ủng hộ nhiệt tình công cuộc cải cách xã hội và tôn giáo ở Ấn Độ. Rabindranath là con thứ 14 trong một gia đình mà các anh, chị đều là nhà thơ, nhạc sĩ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia; văn chương và âm nhạc ngự trị trong sinh hoạt gia đình.Đồng thời họ còn quan tâm đến đời sống các giai tầng khác nhau trong xã hội Ấn Độ. Rabindranath học ở trường không nhiều, chủ yếu là học ở nhà với các gia sư giỏi. Năm 17 tuổi, cậu được cha gửi sang Anh học với ý đồ muốn cậu trở thành một công chức Ấn Độ hoặc một luật sư. Nhưng Rabindranath chỉ thích thú theo các giáo trình văn chương,đồng thời dành thời gian tìm hiểu đời sống xã hội và âm nhạc.Và chỉ sau 18 tháng, cậu lại trở về tiếp tục học hỏi ở quê nhà và bắt đàu thử tài về thơ văn và âm nhạc. Tập thơ đầu tay của Tagore viết bằng tiếng Bengala Sandhya Sangeet( Dạ khúc) ra mắt năm 1882. Cũng trong năm này, tập Nirjharer Swapna Banga(sự thức tỉnh của nguồn cội) được xuất bản, thể hiện tài năng của Tagore và gây được tiếng vang. Ngoài văn chương, nghệ thuật, ông cũng chú tâm đến các vấn đề chính trị, tham gia hoạt động chống chủ nghĩa thực dân. Tháng 12.1910, ông mở trường học ở Santinikitan, thầy và trò cùng sống khắc khổ trong môi trường thiên nhiên. Sau này, vào năm 1921, ngôi trường trở thành trường đại học quốc tế Visva Bharati, chuyên truyền bá những tư tưởng truyền thống của Ấn Độ về văn hoá và đạo đức. Sau thế chiến thứ nhất, Tagore đi nhiều nước( Châu Âu, Mỹ, các nước Đông Á và có qua cả Sàigòn) để tuyên truyền lý tưởng hoà bình.
Ngay từ thập niên 1880, song song với nhiều hoạt động phong phú, Tagore đã viết rất nhiều, đủ các thể loại. Giọng thơ của ông, và cả con người ông, tưởng như rất đạo, như hoàn toàn thoát tục, mà thực ra, lại rát đời, rất thực tế. Ở Tagore, người ta không tìm thấy những vấn đề thời sự nóng bỏng, những nhân vật cụ thể- như nhiều nhà thơ của thế kỷ XX thường đề cập đến. Tất cả các vấn đề này ,trong thơ của Tagore,và cả trong kịch đều có nói đến, nhưng nói theo cách của ông, nghĩa là bằng hình tượng, bằng ngụ ngôn giống cách nói của kinh Phật hay kinh thánh. Theo văn của Tagore và nền văn học Ấn Độ nói chung, từ xưa đến nay dễ làm cho người đọc say mê bởi cái bản sắc vừa rất đạo vừa rất đời, giọng nói thì như một nhà truyền giáo mà truyện lại là chuyện hàng ngày của cuộc đời. Một vở kịch có nội dung chiến tranh gay gắt, nhưng dùng điển tích của Phật giáo. Một vở kịch khác nói về tình yêu được khai thác từ sự tích trong bản sử thi cổ cách đây hơn ba nghìn năm của Ấn Độ...Chúa trong thơ Tagore khác hẳn chúa trong thơ của Paul Claudel ( 1868- 1955) hay thơ của Charle pegyu ( 1873 - 1914) ở Pháp, không phải là một vị chúa nào cụ thể của một tôn giáo nào cụ thể trong nền văn minh đa thần đa giáo của Ấn Độ, mà là một hình ảnh đẹp đẽ, nơi ta có thể hướng lòng tin và gửi gắm tâm sự của mình, tưởng rất cao xa nhưng lại rất gần gũi. Thực tế cuộc đời khi vào thơ Tagore, đã trở thành suy nghĩ, tâm trạng thành những ước mơ, hy vọng, những nỗi khát khao cháy bỏng. Lời thơ thường nhẹ nhàng, thanh thoát, nhưng ẩn bên trong những sức sống mãnh liệt, say mê... Tầm lớn lao của Tagore ở đó.
Các tác phẩm hay nhất của ông là tập thơ: Shatabdir Surdsha ( hoàng hôn của thế kỷ, 1899) đề cập đến bản chất tàn tệ của chủ nghĩa đế quốc, tập thơ Gitannjali ( thơ dâng , 1910 )gồm 103 bài, tiểu thuyết Gora ( 1910) miêu tả cuộc đấu tranh chống thực dân và những mâu thuẫn trong nội bộ một gia đình tư sản, tập thơ Dshedin Tchaitanja Mor ( khi tinh thần ta được giải phóng, 1937) lên án bọn phát xít trong cuộc nội chiến Tây Ban Nha... Hầu hết thơ, văn, kịch của Tagore đều do tác giả tự dịch từ tiếng Bengali sang tiếng Anh. Một số tác phẩm ông viết thẳng bằng tiếng Anh.
Tagore để lại khoảng 1000 bài thơ, 24 vở kịch, 8 tiểu thuyết, 8 tập truyện ngắn, trên 2000 bài hát và rất nhiều tiểu luận. ông mất năm 1941 tại Calcutta.
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:01:17 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:01:17 GMT -5
Về tập thơ "Người làm vườn" của Tagore
-Người làm vườn- Không gian tâm linh - Không gian tình yêu TS Nguyễn Bích Thuý ĐHSP TPHCM
Ở " người làm vườn" nhà thơ thiên tài Rabindrant Tagore đã sử dụng phạm trù không gian( với sự kế thừa quan niệm truyền thống của Ấn Độ ) như một phương tiện biểu đạt quan trọng để phân tích cấu trúc bên trong của thế giới nội tâm nhân vật trữ tình và khám phá tình yêu trên phương diện mới của tư duy sáng tạo.
Tagore không lựa chọn một không gian chuẩn mực, mà từ những hiện tượng thiên nhiên cụ thể hay kỳ ảo , ông phân cấp thành nhiều dạng thức đa dạng: không gianvũ trụ, không gian truyền thống, không gian mùa. và trong cách lý giải của nhà thơ, không gian nào cũng được nới mở kích cỡ đến vô tận để biểu thị vẻ đẹp tâm hồn huyền ảo vô biên.
Không gian vũ trụ
Bao gồm các thiên thể như: Bầu trời, trăng sao, mây gió, biển cả... được nhân tính hoá. Dụng ý nghệ thuật của nhà thơ là muốn được hoà tan cái bao la vô cùng của thiên nhien vào thế giới nội tâm của con người và trong màu trời bất diệt, chân trời vô tận ấy, tâm hồn con người sẽ đạt đến đích vô biên.
Các hình ảnh nhân hoá không gian vũ trụ có đường liên tưởng tới dạng và lạ: " mặt trăng mệt nhaọc trải ánh xanh xao trên cửa sổ nơi anh đang ngồi" (b.63) " những đám mây trắng lười lĩnh không buồn bay" (b.55) " sao im lìm khép cánh" " Sao nín thở đếm thời gian" " trăng ẻo lả bơi trong đếm chìm lặng" ( b. 67) " bầu trời nhói đau"( b.39)
Trong số này, hình ảnh" Mây" xuất hiện đậm đặc, được nhân hoá thành người bạn tâm giao và biểu đạt hiệu quả tâm trạng của nhân vật trữ tình, khi xao xuyến vẩn vơ mơ hồ không sao giải thích được:" mây lang thang tụ tập ở riềm trời như kẻ bại vong" (b.53) hay sự trào dâng mãnh liệt: " mây đen trong ngực anh nổi bão táp trả lời" ( b.32)
Bên cạnh một không gian vũ trụ với các hiện tượng thiên nhiên hiện hữu, còn có một khoảng không gian huyền bí, hư ảo trong " người làm vườn" nhưng ý nghĩa hình tượng có màu sắc tôn giáo này được Tagore " ảo hoá" để trở thành một không gian " viễn cảnh" Ở đó, các trạng thái tình cảm và lạc thú tình yêu được diễn tả siêu thoát huyền diệu: Bên kia bao la, miền xa xôi khó tìm, nơi tận cùng xa nhất" (b.5) Giấc mơ cô đơn ( b.18_ Mộng đẹp kiếp trước ( b.30) Thính đường vũ trụ bao la ( b.74) miền hoang vu.. (b.82)
Với không gian huyền bí này, ảo ảnh- hiện thực, quá khứ - hiện tại tương lai bất phân đan xen nhau. Tâm trạng tình nhân tỏ bày ở mọi góc đọ: rộn ràng,thèm khát, nồng nhiệt đắm say, hy vọng, mỏng manh cô đơn, không cảm xúc...
Không gian truyền thống
Là không gian trần thế, không gian hiển thị, hình tượng không gian này vừa lạ, lại vừa quen. Là quen, khi nó được hiển thị bằng những vật chuẩn truyền thống, bằng cuộc sống dời thường cụ thể, gần gũi, chân chất, xóm làng đồng quê mộc mạc yên bình, ngôi nhà nhỏ, cánh đồng cỏ, dòng sông ruộng lúa chiếc cầu cũ.. Ở trong không gian quen thuộc này, tâm trạng nhân vật trữ tình là một sự ổn định hài hoà.
Chọn lói so sánh và nhân hoá khác lạ để miêu tả không gian truyền thống, nhà thơ tạo nên một không giann hoà đồng giữa thiên nhiên và con người. Đây là không gian lý tưởng để nhân vật trữ tình bộc lộ và hoà nhập cảm xúc, tâm trạng: Lá trên cây không rì rào, nước dưới sông nằm im, nằm im như thanh kiếm trên gối người lính gác ngủ khì" (b. "Ánh mắt bình minh hãy còn mệt mỏi và không gian nặng trĩu sương mai" Trong làn sương mong manh, hương cỏ ướt lười biếng còn trương fmình trên mặt ddất" (b.13) " Mật đất cằn khô nằm há hốc thèm nước dưới ánh nắng đốt thiêu" (b.7)
Khi gây ấn tượng về một ko gian tường trưng, ước lệ thì những vật chuyển truyền thống: vườn cây, hồ nước, rừng xanh.. được Tagore" huyền ảo hoá" bằng các ẩn dụ. Như vậy, không gian truyền thống trong " người làm vườn" được " huyền ảo hoá" đã bổ sung, nhấn mạnh cho sự thể hiện tâm trạng trữ tình.
Trong khồng gian truyền thống quen và lạ, đời sống tình cảm của nhân vật trữ tình - một hiện thực tình thần được thể hiện bằng bút pháp huyền ảo đã không tồn tại với ý nghĩa vốn có mà gợi mở điều huyền bí kỳ diệu của thế giới tâm linh.
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:01:49 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:01:49 GMT -5
Không gian mùa
Mùa tạo nên một không gian kỳ ảo, bộc lộ những đắm say tình tứ và nỗi buồn êm dịu của tâm trạng tình nhân.
Tagore khám phá không gian tâm tưởng tập trung ở hai mùa : xuân, thu. Lối diễn đạt ẩn dụ khi miêu tả không gian mùa rất thích hợp với trí tưởng tượng lãng mạn của ông. Chọn mùa xuân, mùa thu làm không gian thích hợp của tâm trạng trữ tình là sự lựa chọn có chủ đích: là cách đánh giá và bộc lộ quan điểm thẩm mỹ của nhà thơ.
Mùa xuân- mùa tình yêu , là cảm thức về sự sinh sôi của sức trẻ. Mùa xuân trong "người làm vườn" thể hiện qua các hình ảnh so sánh cùng những ẩn dụ lạ. Sự tưởng tưởng tượng kỳ diệu của hình tượng" mùa xuân - người tình nhân lơ đãng của đất" đã làm chuyển hoá cả không gian.
Không gian mùa xuân tạo nên sắc diện thơ tình Tagore tươi trẻ tràn đầy sinh lực. Hương xuân, sắc xuân lan toả lắng đọng trong " người làm vườn" Nó đem tới cho chúng ta bức chân sung: nhà thơ tình mùa xuân Tagore.
Mùa thu, đây là không gian lý tưởng để nhân vật trữ tình bộc lộ tâm trạng, gửi gắm nỗi niềm. Cảm xúc đem lại từ mùa thu là nỗi buồn dịu êm. Cs thể là nhà thơ đã không ngụ ý chọn mùa thu làm không gian riêng cho những khoảnh khắc tâm trạng tình nhân. Bởi trong" người làm vườn" bóng dáng thu chỉ ẩn hiện thấp thoáng qua những lựa chọn mang tính biểu trưng. Tuy nhiên màu sắc Thu trong " người làm vườn" đã làm tăng hơn tính gợi hình tượng của không gian: " Không gian xanh dịu" (b.21) " mùa thu vàng ửng" (b.46) " bóng mây thu lướt trên đồng lúa vàng xanh" (b.84) " ánh nắng ngả màu xám trên đồng cỏ hoang liêu" (b.14)
Khôgn gian hè gợi nhắc nhiều nhất trong " người làm vườn" nhưng mùa hè chỉ làm nền cho trạng thái tình cảm nồng nhiệt rạo rực: " hè sẽ tới bồng bềnh trôi trên sóng gió phương Nam" ( b.52) " cánh đồng thở hổn hển, bụi đường nóng bốc hơi. Trong đám lá um tùm bồ câu trắng thi nhau gù" (b.55) " vào tháng năm mặt trời nắng gắt, tuyết tan thành nước" ( b.83)
Không gian Đêm và không gian Im lặng là dấu ấn sáng tạo của tư duy nghệ thuật Tagore, Trong hai hình tượng không gian này, hà thơ diễn tả kỳ ảo những biến dổi tinh vi mỏng mảnh của tâm hồn.
Đêm, không gian tình nhân êm đềm, lặng trôi, xa vắng, ở đó tình nhan được sống với chính mình. Đem che chở bao bọc , nhập tràn tình yêu nhưng đồng thời là sức nặng của cô đơn, của chia ly.
Không gian đêm diễn tả hết những cung bậc tâm trạng tình nhân. Nó hiện diện với tất cả sắc độ, là nơi hẹn hò. " Khi tôi đi một mình ban đêm đến chỗ người yêu hò hẹn, chim không hót, gió không thổi mà của hai bên đường đóng lặng im" ( b.9) Là nơi tình nhân dâng cho nhau tình yêu: " Đêm thâm u, sao lẩn trong mây, gió đang nỉ non qua kẽ lá.. em sẽ ghì chặt đầu anh vào lòng, rôi fcứ thế thủ thỉ cùng tim anh trong tịnh mịch dịu trầm " ( b.29)
Không ít bài thơ trong" Người làm vườn" nói tới sự cô đơn, quạnh hiu cô liêu chìm lặng của đêm khi miêu tả trạng thái chia ly, trống vắng, mất mát.. nhưng tuyệt nhiên không thấy nỗi ai oán sâu xa của một tâm hồn kiệt quệ, và nếu có đau khổ thì cũng là sự khổ hạnh siêu phàm: " Đừng đi đâu xa em yêu, nếu chưa xin phép. Suốt đêm anh đã canh chừng, giờ đây mí mắt đã trĩu nặng vì buồn ngu. Anh sợ mất em khi đã ngủ say. Đừng đi đâu xa, em yêu, nếu chưa xin phép" (b.34)
Nửa đêm, là thời khắc được chọn để viên dũng tướng thỉnh cầu tình yêu của hoàng hậu (b.1) để ẩn sĩ từ giã gia đình đi tìm Thượng Đế. Nửa đêm, là thời khắc chuyển giao hư ảo đã biến hạnh phúc trần gian( vợ, con , gia đình) thành ảo ảnh ( b.75) Đem là thời điểm thần chết đến thăm và đón" Con người - cô dâu" về với thế giới tâm linh: " hãy đến vào lúc nửa đêm khuya thao thức. Khoác cho ta tấm áo màu đỏ sẫm. Nắm chặt tay ta rồi dẫn ta đi" (b.81)
Không gian im lặng khơi gợi cảm thức sâu xa của tình yêu hy sinh, tình yêu dâng hiến và sự cao thương cao quý. Trong không gian im lặng, tagore không triết lý về âm thanh nhưng ông dùng nó để diễn tả hoàn mỹ tâm trạng tình nhân. Khi ấy, hình tượng thơ sẽ trở thành ngôn ngữ kết tinh nhất" Hãy cho anh ngồi xuống bên em và hãy để môi anh làm công việc của nó trong lặng im và trong ánh sao mờ" (b.39) ...
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:02:56 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:02:56 GMT -5
Bài số 28, tập Người làm vườn
Đôi mắt băn khoăn của em buồn Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh Như trăng kia muốn vào sâu biển cả Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt anh Anh không giấu em một điều gì Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh,
Nếu đời anh chỉ là viên ngọc, Anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh Và xâu thành một chuỗi Quàng vào cổ em
Nếu đời anh chỉ là một đoá hoa Tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng Anh sẽ hái nó ra để đặt lên mái tóc em.
Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó. Em là nữ hoàng của vương quốc đó Ấy thế mà em có biết gì về biên giới của nó đâu.
Nếu trái tim anh chỉ là một phút giây lạc thú Nó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõm Và em thấu suốt rất nhanh.
Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau Nó sẽ tan ra thành lệ trong Và lặng im phản chiếu nỗi niềm u ẩn.
Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu Nỗi vui sướng, khổ đau của nó là vô biên Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:10:28 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:10:28 GMT -5
The Gardener - 28
Your questioning eyes are sad. They seek to know my meaning as the moon would fathom the sea.
I have bared my life before your eyes from end to end, with nothing hidden or held back. That is why you know me not.
If it were only a gem, I could break it into a hundred pieces and string them into a chain to put on your neck.
If it were only a flower, round and small and sweet, I could pluck it from its stem to set it in your hair.
But it is a heart, my beloved. Where are its shores and its bottom?
You know not the limits of this kingdom, still you are its queen.
If it were only a moment of pleasure it would flower in an easy smile, and you could see it and read it in a moment.
If it were merely a pain it would melt in limpid tears, reflecting its inmost secret without a word.
But it is love, my beloved.
Its pleasure and pain are boundless, and endless its wants and wealth.
It is as near to you as your life, but you can never wholly know it.
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:12:16 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:12:16 GMT -5
Bài số 31- tập Người Làm Vườn
Trái tim anh là con chim quen sống cảnh hoang vu Đã tìm được nơi mắt em khung trời của nó. Mắt em là cái nôi buổi sáng Là vương quốc của trời sao. Tiếng hát của anh đã lạc xuống chiều sâu của đôi mắt ấy. Hãy để anh bay lượn Trên khung trời này rộng rãi, cô đơn Hãy để anh xuyên thẳng tầng mây Và tung cánh bay lên trong ánh mặt trời
The Gardener - 31
My heart, the bird of the wilderness, has found its sky in your eyes.
They are the cradle of the morning, they are the kingdom of the stars.
My songs are lost in their depths.
Let me but soar in that sky, in its lonely immensity.
Let me but cleave its clouds and spread wings in its sunshine.
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:17:49 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:17:49 GMT -5
Bài số 29, tập Người làm vườn
Em yêu ơi, em hãy nói với anh đi Hãy nói với anh những lời em đã hát
Đêm tối rồi. Sao đã lặn vào trong mây Gió thở dài qua kẽ lá Anh sẽ để tóc anh buông xoã Chiếc áo khoác màu xanh của anh sẽ bao bọc người anh như thể bóng đêm Anh sẽ ôm chặt đầu em trên ngực anh. Và ở đó, trong nỗi cô đơn ngọt ngào
Anh sẽ thầm thì với tim em. Anh sẽ nhắm mắt lại và lắng nghe Anh sẽ không nhìn mặt em.
Khi lời nói của em đã dứt chúng ta sẽ im lặng ngồi yên Chỉ có hàng cây thì thào trong bóng tối.
Đêm nhạt dần. Ngày sắp hửng lên. Chúng ta sẽ nhìn vào mắt nhau Rồi lại tiếp tục đi trên những con đường khác biệt
Em yêu ơi, em hãy nói với anh đi! Hãy nói với anh những lời em đã hát
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:18:17 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:18:17 GMT -5
Bài số 52
Vì sao ngọn đèn lại tắt? Tôi đã lấy áo tôi che gió cho ngọn đèn, chính vì vậy mà ngọn đèn đã tắt
Vì sao hoa lại tàn? Tôi ghì nó vào lòng tôi với một tình yêu khắc khoải chính vì vậy mà hoa đã tàn
Vì sao dòng suối cạn khô đi? Tôi đã đắp một con đê qua dòng suối để sử dụng cho riêng tôi chính vì vậy mà dòng suối cạn.
Vì sao dây đàn đã đứt? Tôi đã cố đưa một nốt cao quá sức của nó, chính vì vậy mà dây đàn đã đứt.
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:19:16 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:19:16 GMT -5
Bài số 16
Tay nắm chặt tay, mắt dừng lâu trong mắt; Câu chuyện của lòng ta bắt đầu như vậy đó. Ấy là đêm tháng Ba trăng tỏ; Hương Kêna dịu dàng toả khắp không trung Chiếc sáo của anh nằm trơ trọi dưới đất Và vòng hoa của em còn hãy dở dang Tình yêu của chúng ta thực cũng giản đơn Như một bài hát vậy.
Tấm mạng màu vàng nghệ của em Làm cho mắt anh say đắm. Cái vòng hoa nhài em tết cho anh Đã lay động lòng anh như một lời khen thưởng. Đó là một trò chơi có cả hiến dâng và từ chối; Phát hiện rồi lại giấu che nụ cười và e lệ, những cuộc đấu tranh nhẹ nhàng nhưng vô bổ. Tình yêu của chúng ta thực cũng giản đơn như một bài hát vậy
Chẳng có sự bí ẩn nào bên ngoài hiện tại; Không có tham vọng làm cái điều không ai làm nổi; Không có bóng đen nào phía sau lòng hứng khởi say mê Không sờ soạng lần mò trong chiều sâu bóng tối. Tình yêu của chúng ta thực cũng giản đơn như một bài hát vậy Chúng ta không tách xa lời nói Để lạc vào trong cõi im lặng muôn đời Chúng ta không đưa tay vào chốn hư vô để tìm những vật không mong gì có được; Những gì chúng ta cho và nhận Cũng đủ lắm rồi Chúng ta không hề ép niềm vui để từ đó vắt ra chất rượu đau thương Tình yêu của chúng ta thực cũng giản đơn như một bài hát vậy
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:21:42 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:21:42 GMT -5
Tập Lời Dâng
Bài 28 tập Lời dâng (hay Thơ dâng)
Những chướng ngại thật là dai dẳng Vậy mà khi thử phá chúng đi ta nghe đau nhói trong lòng Ta ham muốn tự do, Nhưng tưởng vọng đến nó Ta lại thấy mình xấu hổ. Ta biết chắc sự giàu sang vô giá là ở nơi ngươi, và biết ngươi là người bạn quý nhất của ta, vậy mà ta chẳng lòng nào xua đi bao rác rưởi đầy ngập cả căn phòng.
Tấm vải phủ trên mình ta là tấm vải bụi nhơ và chết chóc; Ta ghét nó, vậy mà ta vẫn thiết tha ôm nó vào lòng Nợ của ta khá lớn, những điều sơ hở thì nhiều, và nỗi nhục nặng nề, sâu kín; Vậy mà khi đòi hỏi cho những sự tốt lành thì ta lại run lên vì sợ lời cầu xin kia được chấp thuận
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:22:39 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:22:39 GMT -5
Bài số 29 trong Thơ Dâng -----
Tên của tôi là một nhà tù và người tôi giam trong đó khóc than. Tôi mãi lo xây dựng bức tường vây bủa chung quanh: Và ngày lại ngày, bức tường cứ lên, lên mãi tận trời cao, và bóng đen của nó đã che khuất cái bản ngã thực của tôi, đến nỗi tôi không nhìn thấy nữa.
Tôi tự hào về bức tường đồ sộ đó, tôi đem bụi và cát trát lên để cho cái tên tôi không có một chỗ hở nào, dù nhỏ nhất: Và chính vì tất cả những sự chăm lo săn sóc đó cái bản ngã thực của tôi bị che khuất đến nỗi tôi không nhìn thấy nữa
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:23:36 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:23:36 GMT -5
Bài số 3 trong tập Thơ dâng
Thầy ơi! Con không biết thầy hát ra sao: Nhưng con vẫn lắng nghe trong nỗi bàng hoàng im lặng Ánh sáng của điệu nhạc của thày soi rọi cả thế gian Hơi thở đầy sức sống của điệu nhạc của thày chuyển đi khắp trời này trời nọ. Dòng suối thiêng liêng của điệu nhạc của thày xuyên qua tất cả mọi hòn đá chướng ngại mà lao tới. Trái tim con mong ước được nhập vào tiếng hát của thày nhưng mãi vẫn không sao có thể vươn lên thành tiếng. Con muốn nói nhưng tiếng nói của con không chuyển thành tiếng hát và con đã thất vọng khóc than. Ôi, thầy ơi, thầy đã nhốt trái tim con vào trong màng lưới mênh mông của điệu nhạc của thầy.
|
|
|
Tagore
Apr 5, 2004 13:25:03 GMT -5
Post by Oshin on Apr 5, 2004 13:25:03 GMT -5
Bài 31 tập Thơ Dâng
“Này tù nhân, hãy nói cho ta nghe ai là người đã trói buộc người?” Người tù trả lời: “Chính là chủ nhân tôi đó Tôi nghĩ rằng với sự giàu sang và uy lực tôi có thể vượt xa tất cả mọi người trên cõi thế, nên tôi đã dồn tất cả tiền bạc của nhà vua vào trong kho báu của tôi. Khi buồn ngủ không sao cưỡng nổi tôi đã nằm lên chiếc giường vốn dành cho lãnh chúa.
“Này tù nhân, hãy nói ta nghe ai là người đã rèn nên cái xích vững bền này?” Người tù trả lời: “Chính tôi là người đã rất công phu rèn cái xích này. Tôi đã nghĩ rằng uy lực bất khả chiến thắng của tôi sẽ có thể cầm tù tất cả trần gian Và sẽ để cho tôi được tự do mãi mãi Cho nên tôi đã ngày đêm rèn cái xích này với lửa to và búa nặng Khi công việc đã hoàn thành các mắt xích đã vững bền, đầy đủ, tôi mới nhận ra rằng nó khoá chặt lấy tôi.”
|
|