|
Post by Robot on Jan 10, 2005 5:22:06 GMT -5
Chuyện du học ở ĐH Illinois
TTO - Việc săn lùng học bổng VEF của Mĩ đang rất "nóng bỏng" tại VN. Thư của đại diện 1 nhóm SV mới nhận học bổng VEF đợt vừa qua gửi cho Tuổi Trẻ Online sẽ giúp bạn đọc có thêm thông tin tham khảo cho việc xin học bổng của mình.
Những "sốc" nhẹ về tâm lí
Nhóm chúng tôi gồn gần 20 người (trong 71 người nhận học bổng VEF năm nay). Chúng tôi đến Champaign và Urbana vào khoảng giữa tháng 6-2004. Đây là 2 TP khá cổ kính nằm sát nhau tạo nên 1 thành phố đôi (twin cities), nằm cách Chicago, khoảng 3 tiếng xe bus.
Một môi trường học tập khác lạ với những áp lực kinh khủng, những khó khăn về mặt ngôn ngữ và những việc lặt vặt trong đời sống đã làm nhiều người trong số chúng tôi mất bớt cảm giác hưng phấn lúc ban đầu, thay vào đó là sự lo lắng pha chút bi quan. Chúng tôi biết rằng đây là giai đọan khó khăn nhất đối với du học sinh. Thật may là cú sốc tâm lí này không tồn tại lâu.
Hỏi: quyền lợi của mình!
Tôi đang học cao học ngành Khoa học máy tính tại ĐH Illinois. Mỗi học kì, trung bình mỗi sinh viên chỉ đăng kí học khoảng 3-4 môn, mỗi môn lên lớp khoảng 3-4 giờ/tuần. Hầu như ở đây chẳng mấy ai đăng kí học 5 môn trong 1 học kì, vì học như vậy cực kì nặng nhọc. Phần lớn thời gian còn lại chúng tôi tự học ở nhà (hoặc thư viện…) bằng cách đọc sách chuyên môn, làm bài tập, làm đề án môn học và có thể là cả luận án nghiên cứu riêng với giáo sư hướng dẫn của mình nữa.
Ở lớp tôi, bài tập về nhà và đề án được yêu cầu thực hiện đều đặn khoảng 1, 2 tuần/lần, hết bài này lại có bài khác. Điều đó làm cho chúng tôi phải làm việc liên tục. Bài về nhà thường không khó, nhưng đòi hỏi đầu tư rất nhiều thời gian. Thêm nữa, hạn nộp bài rất nghiêm ngặt, không thể dây dưa. Do đó, chúng tôi phải cố gắng rất nhiều để sắp xếp thời gian thật hợp lí.
Sinh viên rất được khuyến khích đặt câu hỏi cho giáo sư và tất cả các câu hỏi này đều được trả lời rõ ràng. Hơn thế nữa, sinh viên bên này ai cũng ý thức được rằng hỏi trong giờ học là quyền lợi của mình và trả lời là trách nhiệm hiển nhiên của giáo sư (vì họ được trả tiền cho việc đó). Vì thế, chúng tôi luôn tự tin nêu ra tất cả các câu hỏi của mình.
Mỗi môn học đều có trang web thông tin riêng để đăng nội dung bài giảng, bài tập, nguồn tài liệu tham khảo, ghi chú, thông báo.... Ngoài ra mỗi môn học còn có "newsgroup" (nhóm tin, 1 hình thức hơi giống như diễn đàn) để các sinh viên có thể trao đổi, cũng như hỏi các trợ giảng những thắc mắc của mình.
Nói chung, chương trình học buộc chúng tôi phải làm việc rất nhiều, không thể "tàn tàn" chơi rồi cuối học kì học đuổi. Chất lượng học viên được đánh giá rất kĩ. Bằng chứng là điểm trung bình mỗi môn học thường là trung bình cộng của 1 đến 2 kì thi giữa học kì, 1 kì thi cuối học kì cùng rất nhiều bài tập về nhà, các dự án môn học...
Rào cản ngôn ngữ...
Ngôn ngữ là 1 khó khăn khá lớn cho sinh viên quốc tế chúng tôi. Mặc dù cả nhóm chúng tôi, ai cũng có điểm TOEFL "không đến nỗi tệ" nhưng thời gian đầu đều gặp khó khăn vì phải tiếp xúc với rất nhiều "accent" (ngữ điệu) khác nhau. Để khắc phục, chúng tôi đã tập trung trau dồi vốn ngôn ngữ, nhất là 2 kĩ năng nghe, nói để có thể nghe giảng, đặt câu hỏi và trao đổi với giáo sư cũng như các bạn cùng lớp (thông qua xem TV, nghe radio và trao đổi cùng bạn bè xung quanh).
Hiện nay, ngoài giờ học, chúng tôi thỉnh thoảng cũng dành 1 chút thời gian giải trí để cân bằng đời sống bằng cách xem sách báo (tiếng Anh), xem ti vi, đi chơi với bạn bè, tham gia các họat động ngoại khóa… Dần dần, mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, và có thể nói là chúng tôi đã hoàn toàn quen với môi trường bên này, việc học cũng như sinh họat đã ổn định tốt.
TRUNG THÀNH
|
|
|
Post by Robot on Jan 14, 2005 11:41:10 GMT -5
Tìm đâu nguồn cảm hứng học tập?
SV đăng ký môn học tại Limkokwing University (Malaysia) - một trường luôn khuyến khích SV tư duy độc lập, sáng tạo - Ảnh: H.T.H.
TT - Những ngày học ở môi trường quốc tế đã cho tôi nếm trải cảm giác muốn được đến trường, muốn được học, cảm giác thích thú với những bài tập vì đó là cơ hội cho mình sáng tạo và thể hiện khả năng của mình.
Năm đầu tiên khi đặt chân vào trường ĐH Mỹ, tôi học môn introduction to literature (văn học). Khi thầy thông báo chúng tôi sẽ học một cuốn sách mới đoạt giải Pulitzer, ai cũng thấy phấn khích.
Nhưng chúng tôi không được yêu cầu phải phân tích nhân vật này, bình luận nhận định kia như ở VN. Chúng tôi đọc tác phẩm, tổ chức đóng kịch rồi nhận xét về nó một cách khách quan, theo cảm nghĩ của mình.
Bài thi giữa kỳ là “Nếu được chọn, bạn muốn trở thành nhân vật nào trong tác phẩm (...) và tại sao?”. Suy cho cùng đó cũng là yêu cầu phân tích nhân vật, nhưng cách ra đề làm chúng tôi thấy hứng thú biết bao. Đầu mỗi buổi học, thầy tôi lại phát cho mỗi sinh viên một viên kẹo (?) và một bài thơ. Thầy cho chúng tôi đọc, giải thích những chỗ khó hiểu rồi hỏi chúng tôi nghĩ gì về bài thơ, có thích không? Đương nhiên chúng tôi thoải mái nói “thích” hoặc “không thích”! Không ai ép chúng tôi phải cảm nhận theo một khuôn mẫu nào cả.
Môn composition (tương tự tập làm văn ở VN) thì còn thú vị hơn nữa khi chúng tôi được yêu cầu viết về một ai đó trong trường, về một địa danh chúng tôi yêu thích, về chính mình, viết một bài nghiên cứu về một đề tài tùy chọn, thậm chí free writing - viết cái gì cũng được. Chỉ vậy thôi nhưng sau khi học thấy khả năng viết của mình khá hơn hẳn. Vì với những đề bài thế này, chúng tôi không thể chép sách nào ra được mà phải tự mình viết. Hơn nữa sinh viên chúng tôi luôn thấy việc viết về bản thân mình, về những nơi mình đã đi qua, về những bạn bè mình là hào hứng và thú vị biết bao.
Khi học lớp marketing, tôi được giáo sư yêu cầu chọn một ad (mẩu quảng cáo) bất kỳ, nhìn vào ad rồi phân tích đối tượng khách hàng mà ad này nhắm vào, sau đó thử tưởng tượng ra một ngày của nhóm khách hàng này. Tôi lại say mê giữa một đống tạp chí có quảng cáo, chọn lựa, phân tích, tưởng tượng rồi viết. Sau này thành thói quen, gặp bất cứ mẩu quảng cáo nào tôi cũng phân tích nó và lấy làm thích thú lắm.
Cuối học kỳ, tôi cùng một anh bạn đồng hương được giao viết một kế hoạch marketing cho một sản phẩm bất kỳ nào đó. Cả hai đều thích ăn kem nên chọn ngay kem Swensens của Mỹ, nghĩ về việc đem thương hiệu này vào VN và cùng nhau viết một kế hoạch tiếp thị. Một bài thi cuối kỳ nhưng lại thi về cái chúng tôi yêu thích nên chúng tôi hăm hở đi... ăn kem để “tìm hiểu thêm” rồi hăm hở viết. Không thấy áp lực thi cử, chỉ thấy “Đây là hãng kem mình thích nhất, sao không cố gắng viết cho nó một bản kế hoạch trên cả tuyệt vời?”.
Học về nhiếp ảnh, thầy giáo yêu cầu chúng tôi chụp một bộ 12 tấm ảnh để kể một câu chuyện có nội dung bất kỳ. Tôi lại háo hức “diễn” lại vài cảnh lãng mạn trong trò chơi điện tử Final Fantasy với tôi là... người mẫu chính để các bạn chụp. Nửa khuya xuống hồ bơi ký túc xá, ngâm mình dưới nước chụp hình nộp cho thầy, không đủ ánh sáng nên phải bố trí thêm đèn pin nhưng không “oán trách” thầy hứng) cho sinh viên bằng cách dạy và cho đề độc đáo như thế, các giáo sư còn truyền cảm hứng cho chúng tôi bằng phong cách của họ.
Ông thầy dạy kế toán (accounting) có lần tâm sự: “Kế toán là cái duy nhất mà tôi giỏi trên đời này!”. Câu nói đó cho tôi biết rằng học cái gì cũng phải có niềm đam mê, yêu thích thì mới giỏi được. Nếu chúng tôi làm bài tốt, thầy cô không tiếc lời khen ngợi. Làm chưa đạt, họ cũng chỉ nói: “Em làm chưa hết sức của mình. Tôi biết em có thể làm khá hơn!”. Những câu như vậy làm chúng tôi thấy được tôn trọng và tin tưởng. Nó khác với lời phê “quá kém” mà tôi nhận được khi làm hỏng một bài kiểm tra toán năm lớp 7.
Quay lại giáo dục nước nhà, khoan bàn về việc thiếu thốn cơ sở vật chất, “cơ chế còn nhiều bất cập”... một khác biệt lớn giữa giáo dục VN và giáo dục của các nước tiên tiến là chương trình học của chúng ta không tạo được cảm hứng cho học sinh. Mà làm sao ta có thể làm xuất sắc được một việc nếu ta không thật sự yêu và hết lòng với việc đó?
Sinh viên, học sinh đến lớp học kiểu đọc - chép như những cái máy, cố gắng nhồi nhét chữ vào đầu để rồi thi xong là “chữ thầy trả thầy”. Có bạn học tà tà để lấy điểm 5, có bạn cố gắng đạt học sinh khá, giỏi cho ba mẹ vui lòng, để được đi du học. Có bạn học trối chết để mong đậu vào ĐH.Vào ĐH rồi thì nhởn nhơ chơi bời, đến kỳ thi mới học sáng đêm cho kịp.
Có sinh viên cố học để ra trường có tấm bằng đi xin việc làm. Nhưng bao nhiêu phần trăm các bạn học vì yêu thích, học chỉ vì cảm giác “muốn” học bài, muốn làm bài để khám phá những tri thức kỳ thú quanh mình? Cũng không trách các bạn được bởi một chương trình học ôm đồm, nặng về lý thuyết nhẹ về thực hành như thế thì làm sao truyền cảm hứng cho các bạn đây?
NGUYỄN THỊ KHÁNH NGỌC (sinh viên khoa media communications ĐH Webster, Hoa Kỳ )
|
|
|
Post by Robot on Jan 14, 2005 11:51:27 GMT -5
Quyền lợi của du học sinh tại Pháp
TTO- Khi du học tự túc, thông thường SV phải tự lo tất cả mọi chi phí học tập và sinh hoạt. Tuy nhiên tại Pháp, du học sinh được hưởng khá nhiều quyền lợi khác nhau, đặc biệt là về kinh tế.
Chính phủ Pháp trợ cấp rất nhiều cho SV và giới trẻ
SV ở Pháp, không phân biệt người bản địa hay du học sinh, được hưởng rất nhiều trợ cấp khác nhau. Về học phí, hầu như SV được nhà nước bao cấp tiền học phí. Nếu SV chọn học tại hệ thống trường công lập, họ chỉ phải đóng tiền lệ phí đăng ký, dao động khoảng từ 100-300 euro, tuỳ theo trình độ học. Nếu sinh viên chọn học trong các trường dân lập (grande école), học phí thường cao hơn (thông thường khoảng hơn 5000 euro/ năm học).
Về bảo hiểm, mọi SV đều bị bắt buộc đóng bảo hiểm an sinh xã hội (cũng là bắt buộc chung đối với mọi người sinh sống tại Pháp) khoảng 170 euro. Trong trường hợp tai nạn, ốm đau, bảo hiểm này sẽ chi trả 70% phí chữa trị. Tuy nhiên, những SV hơn 28 tuổi không bị bắt buộc đóng khoản bảo hiểm này (kèm theo một số điều kiện). Ngoài ra, SV có thể chọn đóng thêm bảo hiểm phụ trội (Mutuelle) để được hưởng 30% tiền chi phí chữa trị còn lại. Có 3 mức đóng bảo hiểm phụ trội khác nhau, dao động từ khoảng 100 đến 300 euro. Tuy nhiên, SV hoàn toàn có quyền xin nhà nước Pháp đóng hộ khoản bảo hiểm này (dưới hình thức gọi là «CMU») nếu chứng minh được mình có thu nhập dưới 570 euro/ tháng.
Về nhà ở, hệ thống KTX ở Pháp rất tiện nghi. Mỗi sinh viên ở riêng trong 1 phòng rộng tối thiểu 9m2 với nhiều trang bị phục vụ cho sinh hoạt và học tập. Tiền thuê nhà sẽ được nhà nước tài trợ một phần, thấp nhất là 30%. Đặc biệt, nếu thuê nhà dân, tiền trợ cấp này (CAF) có khi lên đến 80%. SV nước ngoài có khá nhiều mánh để được hưởng CAF cao. Chẳng hạn làm hồ sơ chung với người khác giới và yêu cầu chủ nhà ghi vào hồ sơ là «Nhà không có trang bị bàn ghế, tiền điện nước SV tự trả»…
Về chi phí đi lại đường sắt, tất cả mọi người từ 12-25 tuổi đều được mua thẻ «12-25» (giá năm 2004 là 48euro/năm/thẻ), cho phép mua vé giảm giá 50% trên những chuyến tàu và TGV. Nếu không mua thẻ này, SV ở độ tuổi này vẫn được giảm 25% giá vé. Về xe buýt và tàu điện ngầm (metro), mỗi địa phương đều bán vé giá ưu đãi cho sinh viên. Về hàng không, với thẻ SV, có thể SV còn được hưởng ưu đãi giá vé máy bay, có khi lên đến 25% và được cho vượt trội 10kg hành lý.
|
|
|
Post by Robot on Jan 14, 2005 11:51:40 GMT -5
Những bí quyết nhỏ để SV tiết kiệm tiền
Về điện thoại và ngân hàng, các công ty điện thoại và ngân hàng Pháp có nhiều chiến dịch khuyến mãi rất «béo bở» dành riêng cho giới SV vì họ nhằm vào «những người sử dụng tương lai». Vì quả thật, người Pháp rất không thích các thủ tục giấy tờ và sự thay đổi. Chính vì thế, nếu đã vừa lòng với dịch vụ, họ sẽ hiếm khi chuyển sang nơi khác. Nhờ vào điều này, SV của ta được «hưởng xái» rất nhiều. Có bạn mở tài khoản ở cả 4 ngân hàng, chỉ vì mở tài khoản thì miễn phí, mà mỗi khi mở tài khoản đều có quà, tiền thưởng… Thậm chí, SV này dẫn sinh viên khác vào mở, SV khác lại dẫn sinh viên khác nữa. Và cứ như thế, cả người dẫn và người được dẫn đều được… nhận tiền thưởng, quà... (rất có giá trị ).
Về mua sắm, mỗi khi bước vào siêu thị, thường sẽ có một vài mặt hàng nào đó được khuyến mại. Mỗi dịp khuyến mại như vậy, giá cực kỳ «hấp dẫn», mà chất lượng thì hoàn toàn bảo đảm như hàng không khuyến mãi. Chính vì vậy, khi mua sắm thức ăn, vật dụng tiêu dùng, trang thiết bị học tập, nếu chịu khó để ý, SV sẽ tiết kiệm được không ít tiền. Ngoài ra, mỗi siêu thị Pháp đều tạo ra một dòng hàng riêng chỉ được bán trong hệ thống siêu thị đó. Dòng hàng «bản hiệu» này rất phong phú, hầu như không thiếu mặt hàng nào. Những nhãn hiệu thường thấy là «Eco +», «Le moins cher», «Premier Prix», «Auchan»… Và chất lượng của những dòng hàng này rất tốt mà giá cả có khi chỉ bằng 1/10 những hàng «hiệu» cùng loại khác. Chính vì vậy, khi mua sắm, SV tiết kiệm được rất nhiều tiền. Riêng về hàng quần áo, giày dép, mỗi năm ở các nước Châu Âu có 2 đợt đại hạ giá vào mùa Đông và mùa Hè. Tất cả hàng được giảm đến 50% mà chất lượng, mẫu mã vẫn như lúc chưa hạ giá. Chính vì vậy, SV ta thường chờ đợt giảm giá và … nhanh tay.
Những thuận lợi về tinh thần
Ngoài ra, SV ở Pháp còn được hưởng lợi rất nhiều từ 1 tổ chức nhà nước chuyên chăm sóc đời sống sinh viên (CROUS). Tổ chức này có mặt ở khắp các thành phố, chăm lo miễn phí cho SV vềhọc bổng, nhà ở, việc làm… Và mặc dù là miễn phí nhưng chất lượng và thái độ phục vụ rất hiệu quả, ân cần.
Về sự đối xử của những người xung quanh, người dân ở Pháp hết sức thân thiện. Người nước ngoài, bất kể da trắng, đen hay vàng, đều được đối xử rất công bằng về mọi mặt kinh tế, pháp luật… bởi Hiến pháp đã quy định «mọi người sinh ra đều bình đẳng» (chính sự quá bình đẳng giữa người nhập cư và người bản địa này đã gây ra cho xã hội Pháp nhiều gánh nặng về trợ cấp, tệ nạn xã hội…). Đặc biệt, ở Pháp, SV rất dễ nhận được cảm tình và sự ưu tiên từ người khác vì đối với họ sinh viên là những người có học, chưa có thu nhập và vì thế cần được giúp đỡ. Riêng với SV VN, do nhiều nguyên nhân trong đó có sự thừa hưởng về lịch sử giữa 2 nước, và do uy tín của cả bao thế hệ người VN đã gây dựng trên đất Pháp, SV ta rất được yêu mến và có thể tự hào nhận rằng mình là SV VN. Đặc biệt, các bạn gái VN, với vẻ duyên dáng bé nhỏ của người Á Đông, rất đuợc ưu ái và được không những các chàng trai mà kể cả các cô gái Pháp nhường nhịn và giúp đỡ ở hầu như mọi nơi, mọi lúc.
HOÀNG HỒNG
|
|