Post by Robot on May 16, 2004 9:01:10 GMT -5
KỶ NIỆM NGÀY SINH FREDERIC CHOPIN (22.02.1810 – 22.02.2004).
Chopin mãi mãi là thi sĩ của nỗi buồn xa xứ
Từ lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng như một thiên tài âm nhạc năm lên tám tuổi, cho đến tận hôm nay, Chopin vẫn tiếp tục khiến cho thế giới không ngừng kinh ngạc, không ngừng tranh luận quanh cuộc kiếm tìm một định nghĩa về âm nhạc của ông - “người thi sĩ dương cầm vĩ đại cuối cùng...” như mọi người vẫn gọi. Đối với tôi, Chopin trước tiên và mãi mãi là thi sĩ của nỗi buồn xa xứ, và âm nhạc của ông là những bài thơ về một quê nhà xa vắng với nỗi niềm thương nhớ không nguôi...
Rời Warszawa (Ba Lan) khi vừa tròn hai mươi mốt tuổi, tạm biệt người thân và ngôi làng Zelazowa Wola yêu dấu với lời hứa sẽ trở về, Chopin không biết rằng, phía trước ông là mười tám năm xa xứ, rằng lần chia tay ấy là lần cuối cùng ông được nhìn thấy mẹ, cha… Cuộc khởi nghĩa Warszawa và những năm tháng loạn lạc chiến tranh sau đó đã khiến ông mãi mãi không thể nào quay trở lại quê nhà.
Mười tám năm ấy là mười tám năm của buồn và nhớ, của hy vọng và tuyệt vọng, của hạnh phúc và đau khổ…Mười tám năm của nỗi đau mất cha, của những âu lo cho tuổi tác và sự hao gầy của mẹ, của những ước vọng không thành về một đất nước Ba Lan yên bình và độc lập…mười tám năm chiến đấu với ốm đau, bệnh tật - chiến đấu chỉ cho một ước mơ giản dị là được trở về quê hương…Để rồi, cuối cùng ông chỉ có thể gửi lại lời trăn trối: hãy mang nắm đất quê hương mà ông vẫn hằng giữ rắc lên ngôi mộ của ông và hãy mang trái tim ông về Tổ Quốc…Tất cả, tất cả nỗi niềm thương nhớ đó đã trở thành ngọn lửa bất tử, thắp sáng và sưởi ấm trong từng nốt nhạc của ông-nhà thơ của những nỗi buồn xa xứ.
Ngôi nhà nhỏ, với những khung cửa sổ luôn rộng mở, những bức tường vôi trắng, nơi Chopin cất tiếng khóc chào đời, vẫn nằm lặng lẽ, yên bình dưới tán lá của những cây phong, cây sồi cổ thụ, trong một khu rừng nhỏ của làng Zelazowa Wola đẹp như cổ tích.
Mùa xuân, ngôi nhà và khu rừng như sáng bừng lên bởi sắc xanh tươi của lộc biếc, sắc vàng như nắng của hoa Bồ Công Anh trải trên thảm cỏ và sắc trắng muốt đến nao lòng của hoa táo trong những khu vườn phía xa xa…
Mùa hạ, những bông hoa Tường Vi nở hồng trong khu vườn nhỏ trước sân nhà. Ngôi nhà nhỏ như chìm trong giấc ngủ yên bình giữa tiếng rì rào của gió và tiếng chim hót trên cao…
Mùa thu, cây liễu cổ thụ trong vườn, người bạn thân thiết của Chopin thuở bé, toả bóng trầm mặc xuống con suối nhỏ. Những cây phong, cây sồi, cây bạch dương đua nhau khoe sắc vàng rực rỡ, sau đó chuyển thành màu đỏ rực như nỗi nhớ mong người chủ nhỏ Fred (Fredric Chopin)…
Mùa đông, ánh đèn trong ô cửa sổ sưởi ấm lòng khách đến thăm, ngồi bên chiếc đàn nhỏ, nơi Chopin làm quen những nốt nhạc đầu tiên, ta có thể nhìn thấy những bông tuyết bay đầy trong gió, khoảng sân và cả khu vườn ngập trong một màu trắng trinh nguyên, thời gian và không gian như chững lại, tưởng chừng như chỉ ít phút nữa thôi, chú bé Fred với mái tóc xoăn vàng óng đẹp như là một thiên thần sẽ bước ra từ sau cánh cửa kia…
Có một điều rất lạ, trong khu rừng nhỏ không bao giờ vắng đi tiếng gió, những cơn gió nhẹ và buồn thổi từ cánh rừng già Kampinos thâm nghiêm, băng qua cánh đồng làng, quấn quýt quanh ngôi nhà nhỏ, rồi tinh nghịch trốn tìm trên những con đường rải sỏi … Tôi gọi đó là “gió Kampinos”, những ngọn gió hình như đã mang Chopin về lại quê nhà…những ngọn gió đến và đi, phiêu bồng qua năm tháng, những “ngọn gió Chopin”, những ngon gió của nhớ thương và hội ngộ…