|
Post by Oshin on Apr 11, 2004 11:16:37 GMT -5
Người kể chuyện cổ tích hiện đạiTTCN - ...Tôi có cảm giác khi nhà văn trẻ Nguyễn Ngọc Thuần viết trang chót Một thiên nằm mộng vào những ngày cuối năm 2002, giấc mơ của nhân vật chính: cậu - bé - nằm - mộng vẫn chưa dứt và số phận văn chương của Một thiên nằm mộng cũng giống y hệt một giấc mơ. Chính tác giả đã thấy trong mơ cuốn sách “cũng giống như một đứa bé, nó có giấc mơ riêng của mình. Chỉ chính nó mới có thể đưa chúng ta đi đến một nơi mà trong tận tâm hồn của chúng ta chờ đợi”. Có thể nói Nguyễn Ngọc Thuần đã chọn thi pháp cổ tích cho những trang văn xuôi của anh mà Một thiên nằm mộng là một minh chứng. Cậu bé nhân vật chính đã nhìn đời trong giấc mộng hằng đêm và bay bổng trên cuộc đời thường vốn dĩ nhiều tục lụy. Tất cả những người thân yêu của cậu, những con vật, đồ vật thân yêu trong ngôi làng miền Trung xa ngái của cậu đều trở nên lung linh mờ ảo trong giấc mơ về đêm của cậu bé. Dường như giấc mơ là cứu cánh duy nhất của nhân vật chính và cũng là cách duy nhất để Nguyễn Ngọc Thuần quay trở về với thế giới tuổi thơ của mình, cái thế giới giờ đây đã chỉ còn là hoài niệm. Nhưng rồi cậu bé hay nằm mộng cũng sẽ phải lớn lên, trưởng thành và cũng có thể sẽ phải… tỉnh mộng. Và Nguyễn Ngọc Thuần cũng vậy, thi pháp cổ tích có thể sẽ là chiếc áo quá chật cho giấc mộng viết văn của anh. Một thiên nằm mộng không phải là giấc mơ đầu đời viết của Nguyễn Ngọc Thuần, và chẳng phải là tác phẩm duy nhất được trao giải thưởng (giải A cuộc vận động sáng tác cho thiếu nhi của NXB Kim Đồng 2001-2002). Trước đó, Giăng giăng tơ nhện đoạt giải 3 cuộc vận động sáng tác văn học tuổi 20 lần 2 và truyện Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ đoạt giải A cuộc thi văn học thiếu nhi “Vì tương lai đất nước lần 2”. Và đây mới thật sự là cuốn sách tiêu biểu nhất trong văn phong đậm màu cổ tích, trong veo trong vắt, hồn nhiên, thơ trẻ của Nguyễn Ngọc Thuần.
|
|
|
Post by Oshin on Apr 11, 2004 11:17:38 GMT -5
Mỗi truyện ngắn nho nhỏ trong Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ vừa là một truyện ngắn tặng bạn đọc trẻ thơ, lại vừa là một truyện ngắn dành cho người lớn. Bởi chúng có nhiều tầng nghĩa, giàu chất thơ, và có lẽ bởi cả tác phẩm chính là kết quả cái nhìn độc đáo của một chủ thể thi sĩ viết văn xuôi với động thái đắm đuối nhị nguyên rất mới lạ: vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ… nhìn ra thế giới. Và chỉ để phát hiện: thế giới chính là tất cả những gì thân thuộc, thương mến nhất ngay ở trước mắt; khu vườn nhỏ cạnh cửa sổ nhà mình, cuộc sống hằng ngày êm đềm của cha mẹ, bạn bè, cô giáo, hàng xóm láng giềng kế bên và… thật thú vị, ở ngay trong trái tim của chính mình, với tất cả những rung động về những điều thường hằng của đời sống, đã khiến mình phải viết… ra giấy cho chính mình trước hết. Cách viết và giọng kể của Nguyễn Ngọc Thuần đã cho người đọc cảm giác thật ấm áp dễ chịu, một cảm giác không dễ gì có trong cái thời buổi mà văn hóa đọc đang mất mùa, đang bị tàn phai, nhất là trong khu vực văn học viết cho thiếu nhi hôm nay. Có lẽ Nguyễn Ngọc Thuần không ý thức được rằng bằng cái cử chỉ “nhị nguyên’’ lạ lùng vừa nhắm vừa mở… của mình, con mắt văn chương của anh cuối cùng đã nhìn ra được cả một thế giới rộng rinh của cuộc đời, bởi trước tiên anh đã nhìn ra và hiểu thấu được khu vườn nhỏ có ngôi nhà sinh ra mình ở mảnh đất miền Trung xa ngái. Trong tâm tưởng, Thuần có thể quay về bất cứ lúc nào để nhìn ngắm bầu trời tuổi thơ của mình. Đó là một cuộc trở về trên đôi cánh của tưởng tượng, đầy lãng mạn. Có thể vì thế mà Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ tả chính cậu bé Thuần từ thuở… còn nằm trong bụng mẹ, cất tiếng khóc chào đời, và được bố mẹ “cưng như trứng mỏng”: Bố nói giấc ngủ của đứa bé đẹp hơn một cánh đồng. Đêm, bố thức để được nhìn thấy tôi ngủ – cánh đồng của bố. Và Thuần viết về mẹ: Mẹ cũng là một cái tên đẹp nhất, bao giờ cũng dịu dàng… Bố tôi nói: Không có gì đẹp bằng cái tên của mình. Mỗi cái tên là một tình thương lớn. Đứa - bé - nhân - vật - chính của cuốn truyện Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ ấy cứ lớn lên, như cây cỏ tốt tươi dưới ấm áp mặt trời tình thương của cha mẹ, của chú Hùng hàng xóm, của ông Tư tật nguyền, của cô giáo Hà, thằng cu Tí bạn thân. Nó học chia sẻ những tình yêu có vẻ như siêu hình nhờ vào cách dạy dỗ giản dị của bố. Bố dạy nó hiểu các loại hoa trồng trong vườn nhà, bằng cách: bảo tôi nhắm mắt lại, sau đó dẫn tôi đi chạm từng bông hoa một. Mỗi bông hoa là một món quà nhỏ, một vườn hoa là món quà lớn. Tôi nhắm mắt và chạm tay rồi gọi tên từng món quà… Rồi đến lúc: thay vì chạm vào hoa, bây giờ tôi chỉ ngửi rồi gọi tên nó… cho đến hồi tôi nhận diện được tất cả mùi hương của các loài hoa. Và hoa gì nở sớm, hoa gì nở muộn, … những hoa gì đang nở. Bố tôi nói tôi có cái mũi tuyệt nhất thế giới. Nhưng chính đứa - bé - nhân - vật của Thuần lại tự ơrêka rằng: Tại vì tôi có con mắt thần... Con mắt thần ấy nó nằm ở mũi tôi. Rồi từ đó, nó chẳng bao giờ bị lạc lối trong khu vườn nhà nữa. Bởi chính những bông hoa đã là người đưa đường tuyệt vời của nó. Cuối cuốn sách, khi đã học được bao nhiêu cái bí mật của cuộc đời vốn xanh tươi, li ti và bình dị xung quanh, đứa - bé - nhân - vật đã học được cách nhớ: Tôi nhớ tất cả những gì đã bay qua bầu trời của tôi. Tôi nhớ từng bông hoa, từng mùa mưa nắng, từng rẻo đất! Nhưng cái nhớ ám ảnh nó nhất lại là những khuôn mặt người. Lý do giản dị: bố nói bởi vì trên đó có đôi mắt. Chúng ta không thể nhìn ai đó mà không nhìn vào mắt họ. Một đôi mắt sẽ cho ta biết họ yêu mến điều gì, và quan trọng hơn nữa, họ đã hi sinh cho điều gì… Có lẽ sự ồn ào, nhanh gấp, tiết tấu hiện đại của TP.HCM có vẻ mâu thuẫn với lối viết văn lãng đãng, mộng mị của Nguyễn Ngọc Thuần, lại hình như bị chính lối viết này lôi cuốn, dù với văn chương, Thuần đang là một vị khách lạ vừa mới được bắt đầu yêu mến. Nguyễn Ngọc Thuần rồi sẽ đi khỏi khu vườn thuở bé thơ để trở thành một nhà văn không chỉ của bạn đọc tuổi tím. Và mong sao anh sẽ còn giữ mãi cặp mắt nhìn đời mãi xanh non thắm thiết của mình… NGUYỄN THỊ MINH THÁI
|
|
|
Post by Oshin on Apr 11, 2004 11:21:46 GMT -5
Nguyễn Ngọc Thuần
Sinh năm 1972 tại Hàm Tân, Bình Thuận, Nguyễn Ngọc Thuần vừa tốt nghiệp Trường Đại học Mỹ thuật TP.HCM. Tập truyện đầu tay Giăng giăng tơ nhện đoạt giải 3 cuộc vận động sáng tác Văn học tuổi 20 lần II do báo Tuổi Trẻ và NXB Trẻ tổ chức. Tập Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ đoạt giải A cuộc thi văn học thiếu nhi Vì tương lai đất nước lần III do NXB Trẻ và Hội Nhà văn TP.HCM tổ chức. Tập Một thiên nằm mộng cũng vừa đoạt giải A cuộc vận động sáng tác cho thiếu nhi của NXB Kim Đồng "Mẹ tôi dạy tôi hai điều: "Đừng bao giờ cay nghiệt vì mình có cuộc sống khốn khó, hoặc đem cái khốn khó đó mà dằn hát người khác" và "Một miếng thịt cũng cần một nhát cắt có đường nét, miếng thịt mới ngon, huống hồ là văn vẻ" - nhà văn trẻ Nguyễn Ngọc Thuần đã mở đầu câu chuyện như vậy khi nói về công việc viết văn của mình.
* Anh đã xuất bản được ba tập sách, đều đọat giải trong những cuộc thi lớn. Lý do nào khiến anh gửi bản thảo đến những cuộc thi này?
- Với tôi, viết cũng giống như người đi câu, và cuốn sách giống như con cá bơi đâu đó, câu không kịp nó sẽ bơi mất. Trong văn chương tôi có cái thú câu mồi nhỏ, tôi thích chi tiết. Tôi nhớ Gabriel Garcia Marquez viết cực hay về đĩa hát trong truyện ngắn Biển của thời đã chết, hơn là nhớ cuốn Trăm năm cô đơn khổng lồ.
Tôi nghĩ đời sống cũng vậy, sau những gì to lớn trong đời, người ta bao giờ cũng mang theo những gì nho nhỏ bình thường. Đó có lẽ là lý do tôi viết những đề tài mà người khác bỏ qua, hoặc không thèm viết.
Tôi viết văn được ba năm nay, mỗi năm một cuốn chừng 150 trang, thêm một vài truyện ngắn...Nếu không có cuộc thi Văn học tuổi hai mươi có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết mình có thể viết.
"Ngày xưa ở làng tôi, xóm Phò Trì, người ta luôn đặt một lu nước sạch dưới gốc cây để dành cho người qua đường. Bây giờ thì cũng mất rồi, những con người biết đặt lu nước ấy. Tôi nghĩ ai đã từng uống một lần sẽ không quên được. Và từ đó "người đặt lu nước" được tôi hiểu dưới cái tên là truyền thống."
Nguyễn Ngọc Thuần * Tại sao anh hay chọn các nhân vật thuộc lớp nghèo để triển khai cốt truyện?
-Bản thân tôi sinh ra trong sự nghèo khó và có lẽ "cái tinh thần" ấy không buông tha tôi trong từng suy nghĩ. Nhưng tôi có mô tả cái nghèo nào đâu. Những nhân vật của tôi luôn giàu. Tinh thần thì ai cũng giàu cả, tôi tin vậy. Khi một đứa trẻ ra đời, nó đã là một kẻ giàu có về tinh thần rồi.
* Anh viết có khó không?
- Tôi sống tập thể đã mười mấy năm, chưa bao giờ có lấy một mét vuông riêng tư cho mình. Tôi nhớ ngày đầu tiên tập tò viết văn, bỏ công việc, trốn học, mang một cái máy đánh chữ đen thui về nhà ngồi gõ lóc cóc, chính tả câu cú sai be bét, cả ba cuốn sách đều viết ở chỗ ầm ĩ: nhạc văn lớn, cà phê vỉa hè, người qua lại, thỉnh thoảng đang viết phải ngẩng lên trả lời bạn bè điều gì đó...Cuốn sách của tôi cũng vì thế thường bị chẻ vụn ra, dăm ba ngày một miếng nhỏ, lay lắt, chậm chạp.
* Nhân vật của anh đều hành xử một cách có văn hóa, kiểu văn hóa dân gian của người Việt. Có phải bản thân anh cũng là người thừa kế hưởng một nền giáo dục như thế?
- Tôi là con hàng thịt, mẹ tôi bán thịt heo ngoài chợ, và tuổi thơ tôi đã lấy đó làm niềm kiêu hãnh. Mẹ tôi không thích tôi viết văn nhưng lại đọc tất cả những gì tôi đã viết, kỹ lưỡng từng dòng. Tôi lớn lên trong tình thương tuyệt đối của gia đình nên khi viết cho trẻ con, tôi thấy rằng một đứa trẻ cần phải được đối xử trân trọng, như một tòa lâu đài, một con người biết tự trọng, một con người trưởng thành về nhân cách, một người đàn ông.
* Anh phản ứng thế nào trước những thay đổi lớn đang diễn ra trong cuộc sống, khi kèm với những phương tiện sinh hoạt hiện đại là sự mất mát những giá trị văn hóa truyền thống?
- Tôi không bao giờ bị vướng mắc những điều này. Tôi thấy có những giá trị cơ bản mọi thời đại đều cần, ví dụ: sự thương xót, niềm vui, sự chia sẻ, biết nở một nụ cười để chào người khác...Những điều đó đủ cho tôi viết một đời không hết. Bản thân tôi vừa khóai nghe ca trù, hát xẩm, khoái nghệ sĩ Phùng Há, vừa khoái nghe Pink Floyd, Floyd, thỉnh thoảng nghe nhạc rock mới thích.
* Những nhà văn anh thích và những tác giả có ảnh hưởng đến anh?
- Khi đụng đến chữ nghĩa tôi mới bắt đầu đọc sách. Trước đó tôi mê hội họa. Còn suốt tuổi thơ tôi cứ tưởng mình sẽ trở thành thợ điện chỉ vì mê những cục pin. Tôi rất ít đọc sách, nhưng cuốn nào thích thì sẽ đọc cả chục lần cho đến lúc không còn thích nữa. Trí khôn của nhân loại đã được viết hết, nếu lấy sự trải nghiệm bản thân làm vốn thì sẽ được ít lắm, trăm năm lăn lóc là cùng.
Tôi học theo người xưa, đọc một cuốn sách thì phải chôm lấy một điều gì, không được nhiều thì phải ráng được ít. Tôi không sợ ảnh hưởng, chỉ sợ mình không đủ khả năng để ảnh hưởng từ họ. Tôi thích cuốn Trong khi chờ Godot của Samuel Beckett, thích kỳ lạ không sao hiểu được.
Theo Thanh Niên
|
|
|
Post by Oshin on Apr 11, 2004 11:26:00 GMT -5
VỪA NHẮM MẮT VỪA MỞ CỬA SỔ
1.Những âm thanh đẹp nhất
Năm nay tôi 10 tuổi. Có nghĩa là trước đây 10 năm tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Mỗi khi đi đâu, mẹ mang tôi đi. Tôi chưa biết khóc. Một đứa trẻ khi nằm trong bụng mẹ chắc chắn là không biết khóc. Tôi muốn các bạn tưởng tượng điều này. Lúc đó chúng ta như thế nào nhỉ? Chúng ta không có ai làm bạn, ngoài mẹ ra. Cho nên bố tôi nói, một đứa trẻ ra đời là một sự may mắn; ngày tôi ra đời là ngày tôi may mắn có thêm bạn mới... Chẳng hạn, làm sao tôi có thể quen thằng Tí và chọn nó làm bạn thân nếu tôi không ra đời?
Cũng theo lời bố tôi nói, một đứa trẻ khi ra đời, bà mụ sẽ đập đập vào mông gọi nó dậy. Khi còn nằm trong bụng mẹ, nó ngủ. Có nhiều đứa phải đánh đến bốn năm cái, thật buồn cười vì nó cứ tưởng vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ.
Tôi là một trường hợp như vậy. Tôi ngủ rất say. Bà mụ phải đánh đến bảy lần. Mẹ tôi nói những đứa như vậy rất lì và hình như tôi cũng thấy đung đúng. Ở lớp, tôi nói xạo tụi bạn, bà mụ đánh tôi đến năm mươi chín lần!
- Trời ơi, cái mông mày phải sưng to lắm. - Chúng trợn mắt tròn lên.
Hôm sau chúng khoe với tôi, mẹ chúng nói, bà mụ đánh chúng đến một trăm cái. Có đứa còn nói hai trăm. Thật không tưởng tượng nổi cái mông. Con Hồng mít ướt đụng một chút là khóc nhè còn dám nói đến bốn trăm cái. Chúng tôi cười ồ lên. Thằng Toàn thành thật nói: "Tao có hai cái à". (Hồi nãy nó nói hai trăm). Ðứa khác thì ba cái, bốn cái, còn con Hồng mới đẻ ra đã khóc rồi. Hai con mắt nó mở to lên, thế là nó khóc. Bà mụ rảnh tay, không phải nhọc công.
Bạn có khi nào hỏi mẹ mình chuyện này chưa? Tôi nghĩ sẽ rất thú vị. Bạn sẽ biết về mình lúc mới chào đời. Bạn có biết mở mắt nhìn bố mẹ không? Bạn bao nhiêu kí? Khi ngủ, bạn khóc mấy lần trong một đêm? Bạn có tóc không, màu gì? Cả trăm chuyện để biết về mình. Nhưng tôi muốn nói với bạn một điều, chúng ta phải bí mật. Chuyện đó phải riêng tư. Khi bạn giữ một điều bí mật về mình hay về ai đó, bạn sẽ không bao giờ quên. Những chuyện bạn nói ra rồi, bạn sẽ quên mất. Tôi dám chắc như vậy. Và còn một điều nữa, bạn phải tăng số lần bà mụ đánh lên, bởi vì như bố tôi nói, chúng ta không bao giờ có cơ hội được bà mụ đánh lần thứ hai. Chúng ta chỉ được khóc một lần khi chào đời, một cái khóc dễ thương nhất. Bố tôi vẫn nhớ mãi cái ngày tôi khóc. Tức cái ngày tôi chào đời. Mẹ tôi nói: "Anh ơi! Hình như em sắp sinh em bé". Bố tôi hoảng hốt ẵm mẹ đặt lên xe rơm. Ngặt một nỗi, con bò không có ở đó. Bố đã nhờ cậu tôi dắt nó đi ăn cỏ. Thế là một mình, bố kéo xe xuống thị xã. Dọc đường, mẹ cắn rơm chịu đau không la một tiếng. Bố tôi nói: "Em cứ la lên, không sao cả!". Mẹ vẫn không la. Bố nói mẹ là người cừ nhất!
Khi kể cho tụi bạn nghe chuyện này, chúng cũng bảo mẹ chúng không la. Các bạn đừng cho là chúng nói xạo nhé. Mà phải cho đó là một điều bí mật. Những điều bí mật sẽ cho chúng ta nhớ mãi, không quên.
|
|
|
Post by Oshin on Apr 11, 2004 11:26:26 GMT -5
Và mọi chuyện như tôi đã kể, bà mụ đánh tôi bảy cái. Bố thốt lên sung sướng: "Trời ơi, con trai. Cái thằng này nó lì lắm đây! Sao tôi ghét nó quá". Nói rồi ông hôn vào cái miệng đang khóc của tôi. Ông còn áp tai vào cái miệng đang khóc của tôi. Mặc cho người ông dính đầy đất cát cùng những giọt mồ hôi của ông nhỏ vào mặt tôi. Bố tôi nói, chưa bao giờ bố thấy tôi xinh đẹp như vậy. Những ngày làm việc vất vả trên đồng, bố không ngớt tưởng tượng về tôi. Bố nghĩ mặt tôi sẽ dài lắm. Cái miệng thì thật to. Ðôi tay săn chắc. Bố đã nuôi sẵn một con bò dành cho tôi cỡi rồi mà. Nhưng eo ôi, cái tay tôi bé xíu. Da thịt tôi mỏng tanh. Bố lấy tay tôi đặt lên mặt bố, rồi bố cứ nằm im như vậy. Bố nói, chưa bao giờ có một bàn tay bé xíu đặt lên mặt bố. Bé lắm. Bé khủng khiếp. Nhìn thấy tôi, bố cứ tưởng tượng như đang lạc vào xứ sở của người tí hon. Mà ở xứ sở của người tí hon thì người ta không vội vàng được. Ví như từ nhà đến trường, bạn đi vèo một cái là xong. Ở người tí hon thì không phải vậy, họ phải đi một năm. Họ không vội vàng được. Trước một đứa bé, cũng như xứ sở người tí hon, bố không vội vàng được. Muốn ẵm tôi lên, bố phải từ từ. Bố nói, ẵm một đứa bé còn mệt hơn cày một đám ruộng. Bởi vì đám ruộng bạn có thể sửa chữa nó, còn đứa bé thì không. Nó cũng không biết nói: "Ối tôi đau quá. Con kiến nó cắn mông tôi!".
Vậy đó, cái ngày tôi chào đời. Và bố muốn được nghe tôi khóc. Buổi tối, bố phải đi nhẹ chân - một nỗi khổ của bố. Bố tôi khỏe lắm, cái gì chạm phải tay ông đều kêu rổn rảng. Muốn đi nhẹ là việc cực kỳ khó khăn. Nhưng vì tôi, bố đã tập dần. Bố nói, giấc ngủ của đứa bé đẹp hơn một cánh đồng. Ðêm, bố thức để được nhìn thấy tôi ngủ - cánh đồng của bố. Bố rất tiếc không được biết bà mụ đánh bố bao nhiêu cái, bố có hay khóc không? Ông bà nội tôi mất sớm. Khi đó bố còn rất nhỏ nên chẳng được nghe ai kể lại. Những người thân trong gia đình là những người nhớ về mình nhiều và đầy đủ nhất. Những người giữ bí mật của mình.
Ngày tôi ra đời, bà mụ hỏi bố: - Ðặt tên cậu ấm là gì nào? Cậu ấm có nghĩa là một cậu bé sung sướng. Bà muốn tôi được sung sướng. Bố tôi choàng dậy: - Ừ nhỉ, sao tôi quên khuấy mất. Tôi cứ tưởng tượng về nó mãi, đâm quên.
Theo bố tôi, cái tên quan trọng lắm. Bởi nó là cái tiếng đẹp đẽ nhất mà người ta sẽ gọi trong suốt cuộc đời một đứa trẻ. Ðứa trẻ này khác với đứa trẻ kia trước tiên là một cái tên. Khi nhớ một cái tên tức là ta nhớ về một con người có cái tên đó. Không gì tuyệt diệu hơn khi mình gọi tên người thân của mình. Mẹ là cái tên chung cho tất cả những ai làm mẹ. Khi ai đó gọi mẹ ơi, tức mình hiểu người phụ nữ đó đã làm và yêu thương những công việc giống mẹ mình. Mẹ cũng là một cái tên đẹp nhất, bao giờ cũng dịu dàng. Một người tên Dũng, mình sẽ nghĩ không phải là con gái. Người tên Loan, sẽ không phải là con trai. Khi mình lớn, cái tên vẫn đi theo. Mình sẽ giữ nó như một kỷ niệm về người bố và người mẹ. Ðó cũng là tình cảm ưu ái mà bố mẹ muốn dành cho.
Bố tôi nói với bà mụ: - Tôi muốn nó một cái tên thật hùng dũng. - Vậy tên Dũng nhé! - Tôi muốn nó phải thông minh nữa. - Vậy thì Trí Dũng. - Tôi còn muốn nó phải có hiếu nữa kia. Và cuối cùng cái tên của tôi cũng được đặt xong. Một cái tên thật dài nhưng tôi luôn nhớ. Bố tôi nói: - Không có gì đẹp bằng cái tên của mình. Một cái tên là một tình thương lớn.
Bạn tên gì vậy? Có khi nào bạn hỏi bố mẹ tại sao bạn lại có cái tên đó không? Tôi tin rằng bạn sẽ được nghe một câu chuyện thật dài về nó. Ðó là một bí mật về bạn. Một bí mật mà chỉ bố và mẹ bạn biết. Và chỉ khi đó bạn mới biết tại sao một cái tên lại là một tiếng nói đẹp đẽ nhất.
|
|
|
Post by Oshin on Apr 11, 2004 11:31:27 GMT -5
Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ
2.Ghét cái răng khểnh
Tôi có một cái răng khểnh. Khi đến trường, tụi bạn bảo đó là cái răng bừa cào. Mỗi lần tôi cười chúng cứ chỉ vào đó: - Ha ha, bừa cào kìa! Mày cho tao mượn về chải chí đi! Từ đó, tôi không dám cười nữa. Tôi rất đau khổ. Tôi ghét những đứa có hàm răng đều. Chúng còn chỉ vào mặt tôi nói: "Đó là vì mày không chịu đánh răng. Những người đánh răng, răng mòn đều".
Một hôm, bố tôi hỏi: - Sao dạo này bố không thấy con cười? Tôi nói: - Tại sao con phải cười hả bố? - Ðơn giản thôi. Khi cười, khuôn mặt con sẽ rạng rỡ. Khuôn mặt đẹp nhất là nụ cười. - Nhưng khi con cười sẽ rất xấu xí. - Tại sao vậy? Bố ngạc nhiên. Ai nói với con? - Không ai cả, nhưng con biết nó rất xấu, xấu lắm bố ơi! - Bố thấy nó đẹp. Bố nói nhỏ con nghe nhé! Nụ cười của con đẹp nhất! - Nhưng làm sao đẹp được khi nó có cái răng khểnh? - Ái chà! Bố bật cười. Thì ra là vậy. Bố thấy đẹp lắm! Nó làm nụ cười của con khác với những đứa bạn. Ðáng lý con phải tự hào vì nó. Mỗi đứa trẻ có một điều kỳ lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kỳ lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay. Con hãy quan sát đi rồi con sẽ thấy. Con sẽ biết rất nhiều điều bí mật về những người xung quanh mình.
Tôi biết một điều bí mật về cô giáo: cô có cái mũi hồng hơn những người khác. Và tôi đã nói điều đó cho cô hay. Cô ngạc nhiên lắm. - Thật không? Cô trợn mắt. - Em nói thật! Mũi cô rất hồng. Em còn phát hiện một điều nữa, khi trợn mắt, mắt cô thật to. Những người có con mắt nhỏ không làm được như vậy đâu. Bố em nói đó là một điều bí mật. Cô đừng nói cho ai biết nhé. Khi cô nói điều bí mật ra, cô sẽ quên cái mũi cô ngay. - Vậy à! Em có nhiều điều bí mật không? - Dạ có. Nhưng em sẽ không kể cho cô nghe đâu. Em sợ em sẽ quên nó. - Không sao đâu. Khi em kể điều bí mật cho một người biết giữ bí mật thì bí mật vẫn còn. Khi gặp cô, em sẽ nhớ là có hai người cùng giữ chung một bí mật.
Và tôi đã kể cho cô nghe bí mật của tôi. Tôi cũng muốn kể cho các bạn nghe nữa, vì như vậy các bạn sẽ giữ giùm tôi một điều bí mật; khi tôi và bạn gặp nhau, bạn sẽ nhớ bí mật đó. Chuyện là như vầy: ngày xửa ngày xưa ở một khu làng nọ, có một đứa bé luôn cười suốt ngày. Các bạn biết tại sao không, tại vì nó có một cái răng khểnh!
|
|
|
Post by Oshin on Apr 11, 2004 11:33:24 GMT -5
Truyện vẫn còn tiếp (19 chương lận, để bữa nào rảnh TK post tiếp nha, bây giờ đang bận quá ha.
|
|