|
Post by Oshin on Mar 19, 2004 9:09:17 GMT -5
Tin vào cổ tích (Trần Thị Hồng Hạnh) "Như thể bây giờ và cả ngày sau, sau nữa, em chẳng bao giờ hết yêu anh". Cô đã nói với anh như thế. Và, cô đã lặng lẽ rời xa anh - như thể lời nói ấy là lời nói dối vậy. Có gì mà cô phải rời xa anh trong khi cô vẫn rất yêu anh ? [/img][/center] ***** Cô thích đọc Marxim Gorky. Tính cô vốn mơ mộng và lãng mạn. Đồng thời lại cực đoan nữa. Cô luôn khao khát và tìm kiếm sự tuyệt đối trong mọi quan hệ. Cô đã đọc truyện Bà lão Idecghin cho anh nghe. Qua điện thoại, giọng cô trong trẻo và gần gũi. Có khi thì dịu dàng như suối róc rách chảy ven đồi. Có lúc lại ầm ào cuồng nộ và dữ dội như bão tố. (Sau này, khi đã già, anh cũng chưa bao giờ được nghe lại giọng đọc lạ lùng ấy. Mà cũng chẳng có ai đọc truyện cho anh nghe qua điện thoại như thế ). Khi cô đọc, anh hình dung được trước mắt mình là đại ngàn tối sẫm, là thảo nguyên bao la và hoang sơ làm nền cho những câu chuyện-như-cổ-tích được viết bởi những con người có bao nhiêu là khát vọng lạ lùng so với con người của thời đại ngày nay.Câu chuyện ấy kể về một chàng trai và một cô gái. Chàng là người hùng mạnh và dũng cảm. Còn nàng là người thông minh, xinh đẹp của bộ lạc. Chàng đã cầu hôn nàng. Và nàng trả lời : -Không ! Tôi không muốn lấy anh ! Tôi muốn được tự do.Chàng trai đã dùng gươm giết cô gái rồi sau đó, cũng bằng mũi gươm ấy, anh đã kết liễu đời mình. Họ cùng hóa thành cơn bão rất mạnh. Không biết có phải truyện như thế hay không nữa. Anh không thể nhớ chi tiết. Anh chỉ còn nhớ là mình đã phản đối cô : "Không đâu ! Họ không hề yêu nhau. Họ chỉ yêu bản thân mình." Giọng cô qua điện thoại vẫn rất dịu dàng nhưng cương quyết : "Không đâu anh ạ ! Họ yêu nhau nhưng họ yêu tự do hơn".Câu chuyện đó còn là đề tài tranh cãi rất lâu sau này giữa cô và anh. Cô tin vào những câu chuyện cổ tích hoặc là những câu chuyện có màu sắc cổ tích. Cô nói rằng, chính nhờ những câu chuyện cổ tích mà con người mới đứng vững được trước những nỗi đau trong đời. Anh thì cười cô lãng mạn và mơ mộng quá. Cuộc sống thực tại không cần đến cổ tích, cổ tích chỉ dành cho trẻ con mà thôi. Anh đã khẳng định với cô rằng, cuộc đời không phải là cổ tích. Mỗi lần tranh cãi như thế, anh hình dung ra gương mặt của cô : vầng trán thông minh, bướng bỉnh, đôi mắt tinh nghịch, đôi môi mím lại cương quyết : "Em đúng ! Em tin vào cổ tích ".
|
|
|
Post by Oshin on Mar 19, 2004 9:11:37 GMT -5
Cô yếu đuối và tội nghiệp như một con chim sẻ lông xù lẩn tránh mùa đông lạnh giá vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi rét buốt. Ấn tượng ban đầu của anh về cô là thế. Nó rất khác với giọng nói cương quyết mà anh hay nghe qua điện thoại trong những cuộc tranh luận bất tận giữa anh và cô. Cô gái nhỏ này đã làm anh bâng khuâng ngay từ món quà đầu tiên : một quyển lịch bỏ túi được kẻ và viết tay hoàn toàn. Bìa quyển lịch vẽ một bông hoa loa kèn trắng, thật trong trắng và tinh khiết. Anh cầm trên tay món quà nhỏ mà lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng. Giữa thời buổi ngập tràn email và thiệp điện tử này mà vẫn có người tỉ mỉ làm một món quà thế này ư ? Anh đã nâng niu món quà nhỏ trên tay và ước ao gặp mặt cô. Rồi anh đã gặp. Cô bé nhỏ và mỏng manh, tinh khiết như những bông hoa loa kèn trắng muốt cứ đến tháng tư là tràn ngập Hà Nội. Cô viết thư cho anh : "Tháng tư ! Em không thể trở về Hà Nội được. Anh mua hộ em một bó hoa loa kèn, cắm vào chiếc bình gốm Bát Tràng màu nâu sẫm rồi chụp ảnh nó gửi vào cho em. Chúng em đang bù đầu với luận văn tốt nghiệp. Bọn bạn em đang nháo nhào cả lên vì chuyện nhiệm sở sau khi ra trường. Còn em ? Chắc là anh hỏi thế ! Em thì đã có chỗ rồi. Một chỗ rất đặc biệt. Em sẽ nói cho anh nghe sau nhé ? Em gửi anh cả một trời Nam thương nhớ đất Thăng Long như trong câu thơ của Huỳnh Văn Nghệ đấy..."[/img][/center] Cô còn viết nhiều nữa nhưng anh chẳng nhớ thêm gì. Chỉ nhớ mỗi đoạn đầu và đoạn tái bút : "Có thể em sẽ ra Hà Nội một cách bất ngờ trong tháng loa kèn". Anh khấp khởi xen lẫn lo lắng trong lòng. Tháng tư, Hà Nội ngập tràn trong màu hoa loa kèn trắng. Anh nhớ cô quá, anh nhớ cành hoa loa kèn bé bỏng của anh. Cô vừa học, vừa đi làm thêm. Ba buổi tối dạy kèm. Ba buổi tối bán sách cho một nhà sách. Còn ngày chủ nhật cũng bận nốt. Anh thường hỏi cô về ngày chủ nhật nhưng lần nào cô cũng lảng tránh. Cô chỉ đáp một cách lập lờ và mỉm một nụ cười bí hiểm như nụ cười của nàng Mona Lisa. Không hiểu sao, quãng thời gian này anh rất hay nghĩ ngợi. Anh có nên nói với cô tất cả mọi thứ không ? Nếu anh không nói, anh sẽ là người lừa dối cô. Nếu anh nói thật, cô có vượt qua được không, cô yếu đuối và mỏng manh thế, nhỏ bé thế, cần anh làm chốn nương tựa đến thế ? Anh nhìn những bông hoa loa kèn trong góc phòng. Nhìn thật kỹ, anh chợt lạ lùng nhận ra một điều, những cánh hoa có vẻ rất dịu dàng và yếu đuối nhưng kỳ thực vẫn có một cái gì đó rất cứng cỏi. Anh định bụng sẽ nói cho cô nghe nhận xét này. Cầm trên tay lá thư cô chưa ráo mực thì anh hân hoan nhận lời vào miền Nam công tác một tuần.
|
|
|
Post by Oshin on Mar 19, 2004 9:13:22 GMT -5
-Anh chở em đi chơi nhé ! Em muốn đi đâu ?
-Không ! Em không muốn đi chơi ! Em sẽ dẫn anh đi một nơi...
Cô lại cười bí hiểm. Chạy lòng vòng qua không biết bao nhiêu là ngõ (tiếng miền Nam gọi là hẻm), cô bảo anh dừng lại trước một ngôi nhà có vẻ gì đó...nhà không phải nhà mà bệnh viện cũng không. Cô nhìn anh động viên :
-Anh cứ vào ! Đừng ngại !
Bước chân anh ngập ngừng. Hóa ra đây là một trung tâm cai nghiện. Anh chợt thấy hơi rờn rợn. Nhỡ mà... Cô vẫn hồn nhiên, không chú ý đến tâm trạng của anh. Ông bác sĩ siết tay anh thật chặt khi tiễn anh ra về :
-Nhờ cô bạn nhỏ này rất nhiều đấy. Học viên ở trung tâm này có khi chẳng nghe tôi mà chỉ nghe cô ấy thôi.
Trong lòng anh lại dâng ngập một cảm giác khó tả. Anh biết, cô đến đây làm một tình nguyện viên. Có lẽ, cô đúng. Anh lờ mờ cảm nhận rằng cô đang chứng minh niềm tin vào cổ tích của mình trước anh và trước cuộc đời.
Lại chạy lòng vòng những con đường ngoằn ngoèo khác. Cô lại đưa anh vào một căn nhà khác. Anh thì thầm : "Lại một trung tâm cai nghiện nữa à ?". Nhưng không, vào trong, anh mới biết mình nhầm. Mấy chục đứa trẻ con ùa ra ôm chầm lấy cô. Chúng gọi cô bằng đủ mọi tên gọi. Có đứa chào cô bằng tay. Anh biết rồi, chúng bị câm. Hóa ra đây là câu lạc bộ trẻ em đường phố. Cô nhìn anh, hân hoan giới thiệu với anh từng đứa một rồi xoa đầu bảo chúng chạy đi chơi.
Suốt buổi tối, trên đường về, anh đã im lặng nghe cô kể về những mảnh đời từ hai ngôi nhà ấy. Nghe cô kể, anh chợt rưng rưng như nhận ra một điều gì đó thật mới mẻ ở cô. Cô đã sống bằng một niềm tin vào cổ tích và đã hành động như trong cổ tích. Trời ơi ! Anh thương cô biết bao nhiêu. Làm sao anh có thể nói cho cô nghe tất cả, khi mà cô đang tin anh bằng tất cả niềm tin trọn vẹn-như tin vào cổ tích ?
Ngày mai, chỉ ngày mai thôi, anh sẽ trở lại Hà Nội. Hà Nội của anh, nơi ấy không có cô...
|
|
|
Post by Oshin on Mar 19, 2004 9:14:16 GMT -5
Tháng tư. Hà Nội ngập đầy hoa loa kèn trắng, loài hoa mà cô yêu thích. Thoảng một mùi hương dịu dàng từ những cánh hoa mỏng mảnh trắng trong. Cái nóng bức của buổi đầu hạ vợi bớt đi nhiều khi anh nhìn thấy màu trắng tinh khôi ấy. Chiều nay, anh lại đi đón con. Con bé đu lên cổ anh, ríu rít những câu bi bô. Anh nhìn làn tóc tơ của con. Anh nhớ cô. Tự nhiên anh thương cô vô hạn, thương cho con mình và thương cả cho anh nữa. Dường như anh cảm thấy mình có lỗi với cô rất nhiều. Hay là...anh sẽ nói cho cô nghe tất cả ? ... Đang nghĩ ngợi, chợt anh giật thót khi cảm giác gáy mình đang nóng lên vì bị ai đó nhìn rất lâu. Anh quay người ra phía sau. Không có ai cả. Lạ nhỉ ? Ai lại làm cho anh có cảm giác mắt cô đang nhìn anh nhỉ ? Chỉ có cô mới có cách nhìn kiểu đốt cháy người khác như thế-dù là nhìn từ phía sau. Không thể ! Giờ này cô dang ở miền Nam mà... Một chiếc xe vụt qua mặt anh. Cô gái ngồi sau mặc chiếc áo trắng, cổ cao, có nhún bèo, như chiếc áo cô vẫn hay mặc. Anh lại giật thót mình. Dáng người ấy sao giống cô thế ? Cả chiếc áo trắng ấy nữa ?... Thế là cô đã xa anh thật rồi. Xa anh đúng vào mùa hoa loa kèn nở. Cô không có một lời giải thích. Máy tính báo cho anh biết là anh có mail. Một địa chỉ lạ khiến anh ngần ngại nhưng rồi cuối cùng cũng mở thư. Dòng email ngắn ngủi. Của cô ? Đúng là của cô rồi ! Cô viết gì thế này ? "Xin cầu chúc ngày thường yên ả mãi Cầu chúc bát lành năm tháng vẫn lành nguyên" (thơ Phạm Tiến Duật) Những bông hoa loa kèn mênh mang buồn trong một góc phòng. Vì sao cô chia tay anh mà không có một lời giải thích như thế ? Anh không thể giải thích được lý do. Nhưng chừng như sâu thẳm trong tâm hồn, anh cũng lờ mờ đoán được điều gì đó. Hình như cô đã dám đối diện với cái điều mà anh không dám đối diện và luôn cố tình lẩn tránh. Anh nhớ câu chuyện Bà lão Idecghin mà cô đã đọc cho anh nghe qua điện thoại hôm nào. Chàng trai và cô gái người yêu của chàng, họ đã hóa thành cơn giông bão nào giữa thảo nguyên mênh mông và hoang vu vô tận ? Còn anh ? Còn cô ? Trong những giấc mơ xa xôi, anh gặp cô, anh nghe giọng cô thân thuộc mà xa xăm vọng đến : "Đừng nghĩ về em nữa". Anh nghĩ về cái địa chỉ email lạ : một hộp thư thuê bao tại Hà Nội...Anh bàng hoàng cả người khi phát hiện ra điều đó. Trong bóng đêm của căn phòng, anh vẫn trông thấy màu trắng của những bông hoa loa kèn anh để trên kệ sách. Nhắm mắt lại, anh vẫn hình dung được rõ ràng những cánh hoa loa kèn mảnh mai mà cứng cỏi. Cô có còn sống với những giấc mơ cổ tích của mình không ?
|
|