Post by Oshin on Mar 15, 2004 16:16:28 GMT -5
Dễ thương là dễ thương ơi
Dễ thương là dễ thương à
SAO TRONG LÁ
(Nguyên Hương)
Anh Hai của nhỏ lôi về nhà một ông bạn giống hệt cây mía.
-Sinh viên Nha khoa năm thứ tư ! - Anh Hai giới thiệu một cách đầy ngụ ý.
Xì ! Sinh viên năm thứ tư là cái gì ? Nhỏ đây, năm năm nữa nhỏ cũng là sinh viên năm thứ tư như ai ! "Vấn đề chỉ là thời gian thôi".
-Có bài vở gì đem ra bạn anh chỉ cho.
Sai sách rồi anh Hai ơi ! Nhỏ đây học lớp chuyên, dám làm thầy giáo không ? Nhỏ bày la liệt sách nâng cao ra bàn. Nhỏ thấy Cây Mía tái mặt. 1- 0 nhé !
*****
- Tội nghiệp, nghèo mà có chí ! - Má tấm tắc khen.
Nhỏ nóng mũi. Trước tới giờ má chỉ khen nhỏ thôi, ở đâu lại đây xí phần người ta ?
*****
Cái bàn của nhỏ quay ra cửa sổ đượm hương hoa ngọc lan. Chỗ học bài và là nơi thơ mộng giờ đây thỉnh thoảng có sự xê dịch. Ai dám cả gan ngồi vào chỗ này khi nhỏ vắng nhà ?
-Nè anh Hai, nói bạn anh đừng có tự tiện xâm nhập gia cư của người ta nghen.
-Nói gì như có ăn trộm lục lọi phòng riêng vậy ? Tại chiều nay điện cúp trong phòng anh tối quá, ra đó ngồi nhờ vẽ tí xíu.
-Dân Nha khoa mà bày đặt vẽ vời chi vậy ?
-Thì vẽ hàm răng ! - Anh Hai há miệng thật to.
-Trời ! - Nhỏ rên rỉ - Khung cảnh thơ mộng của người ta vậy mà ngồi vẽ răng. Người gì đâu mà...
-Sao dạo này anh Hai thấy nhỏ cạu cọ quá. Để mai mốt anh đục tường trổ cái cửa sổ nữa.
Ghê không ? Nhỏ nhờ bơm giùm cái xe đạp anh Hai nhăn nhăn nhó nhó, vậy mà người ở đâu anh Hai lại rộng rãi đến độ sẵn sàng đục lủng nhà. Ghét không thể tả.
*****
Thường ngày, anh Hai và nhỏ đi đâu tới 9h tối chưa về là liệu hồn với ba. Nay của luôn mở đến 10h chờ Cây Mía về. Lấy được lòng ba đâu phải dễ. Nhưng hắn đi đâu mà tối nào cũng đi vậy ta ? Đến bữa, không chỉ có mình nhỏ mà cả hắn cũng được má ép ăn. Anh Hai siêng học hẳn ra. Ai ai cũng thay đổi vì hắn.
Cả nhỏ cũng thay đổi. Nhỏ hờn dỗi, cơn hờn dỗi chẳng ai nhận thấy. Nhỏ trở nên bực bội, cau có...rồi nhỏ khóc ti tỉ với cây ngọc lan. Nhưng cây ngọc lan cũng chẳng còn của riêng nhỏ nữa. Tối tối, nhỏ thấy hắn hay nhặt hoa bỏ vào lòng bàn tay khum khum như sợ rơi mất, hoặc tựa lưng vào gốc nhìn trời. Trời có gì đâu ngoài triệu triệu vì sao nhấp nháy không thôi. Có ngôi sao nào của riêng ai không ?
*****
Chiều hôm sau nhỏ xách chổi ra quét cho kỳ hết cả hoa lẫn lá rụng trên sân.
-Bữa nay siêng quá ta ! - Anh Hai vỗ tay.
-Người ta làm cũng nói, không làm cũng nói.
-Ơ hay, được khen mà cũng nhăn là sao ?
-Ai mượn anh khen ?
Anh Hai nhún vai :
-Anh không hiểu sao hắn lại nói là....
-Nói cái gì ? -Nhỏ quét lia lịa, đám lá vừa gom lại văng tung tóe - Bạn anh nói cái gì người ta hả ?
-Hắn nói khác anh nói.
-Khác gì ?
-Anh nói nhỏ dễ ghét !