|
Post by Oshin on Mar 11, 2004 3:21:53 GMT -5
Romano Battaglia nhà văn người Italia. Ông sinh ra tại Pietrasanta ở Versilia. Ông được mời làm khách của kênh truyền hình Rai rất nhiều lần và thường thực hiên những phóng sự khắp thế giới cũng như làm nhiều chương trình về văn hoá thành công. Ông viết 28 cuốn sách trong đó có " Lá thư đến ngài giám đốc" và " Lá thư đến ngày mai" ( được giải thưởng Bancarellino 1975). Ông cũng là tác giả của cuốn tiểu thuyết " Trở về khi tối " giải thưởng quốc tế thành phố Piacenza. Năm 1989 xuất bản cuốn best seller " Đêm vô tận", 1991 " Câu chuyện của tháng chín" giải thưởng quốc tế Cypraea, 1992 " Dòng sông cuộc đời". Tên của ông đã gắn liền với triển lãm quốc tế " La Versiliana". Những tác phẩm văn học của ông thường gắn liền với vẻ đẹp tự nhiên và ca ngợi giá trị con người , giá trị của cuộc sống. BẦU TRỜI TRONG SÁNG - (CIELO CHIARO) Romano Battaglia Bầu trời... Có một lần, một người nông dân già , bạn tôi, kể tôi nghe rằng, lạc giữa những ngọn núi Apuane, có một ngôi làng nhỏ mà ở đó điểm sự an hoà và bầu trời luôn trong sáng. Những căn nhà nhỏ, cả đến quảng trường cũng nhỏ, nhà thờ cũng nhỏ. Điều lớn lao có lẽ chỉ tìm thấy trong trái tim của những người dân sống ở đây. Ngôi làng có rất ít dân cư trú nhưng lại rất lâu năm rồi và giàu trí hiểu biết. Họ sống bằng những sản phẩm của đất đai, cua lòng tin , của những nụ cười, của lòng hy vọng. Nhừng người trẻ tuổi đi làm xa và rồi chẳng có ai quay lại nữa. Người bạn già khuyên tôi nên khởi hành từ sáng sớm, như vậy có thể lên tới đó lúc buổi sáng tốt lành để có thể hương thụ tất cả cái ánh sáng của một ngày cho đến khi ánh mặt trời biến mất khỏi những đỉnh núi cao trên hành trình của nó về phía biển cả. Ngôi làng nằm gọn phía sau của một ngọn núi và được bao quanh bởi những vạt rau dại đang bắt đầu giấu những căn nhà. Chỉ còn ngọn tháp chuông của nhà thờ đâm thảng từ giữa cải biển màu xanh ấy. Để có thể lên tới "Bầu trời trong sáng", người ta gọi ngôi làng ấy như vậy, cần phải đi bộ vượt qua những khu rừng hạt dẻ , thông núi, cỏ dại rậm rạp, nhưng con đường mòn tối om. Con đường rất dài và không có chỉ dẫn. Mà có lẽ cũng chẳng cần thiết, với một ý chí quyết tâm tốt bất kì ai cũng có thể tới được "Cielochiaro" ( Bầu trời trong sáng- tên ngôi làng ). Cái chặng đường dài đó được nhắc đến trong bài thơ cổ : Chặng đường dài và chẳng bao giờ kết thúc cả Tôi đã nghĩ đến nó rất nhiều và tôi vần trong dòng suy nghĩ ấy tôi tin là đã lạc đường và nhưng không, tôi đã tới nơi Dọc đường tôi thường nói : "Chúa ơi, Nếu như tôi có chiếc vé , tôi có thể khởi hành , khởi hành từ buổi sáng ấy đên bầu trời cao".Tới bầu trời của tôi vào buổi sáng đầu tiên. Không khí có một mùi thơm đặc biệt, bầu trời có một máu sáng khác, cuộc sống có một âm thanh khác. Đó là tháng năm. Thiên nhiên trang hoàng bao nhiêu là máu sắc, trên những thảo nguyên nhỏ vẫn còn nguyên cỏ khô đươc cắt để dành cho mùa đông. Ngôi làng đươc bao phủ bằng rất nhiều những con đường sỏi đá nhỏ chạy dọc theo những căn nhà cũ kĩ mà gọn gàng. Từ những ban công , những cửa sổ , người ta đặt những chậu cây hương thảo. Những bông hoa hồng leo vươn ra từ nhưng khu vườn nhỏ xíu. Những người dân ở đây sống bằng rất ít thứ và Cielochiaro là cả thế giới của họ .
|
|
|
Post by Oshin on Mar 11, 2004 3:22:35 GMT -5
Trong khi tôi đang đi dọc theo một trong những con đường nhỏ, một cụ già đang ngồi trên những bậc thềm trước cánh cửa của một căn nhà dừng tôi lại nói chuyện. Ông có một chòm râu và mái tóc trắng như cước. Cặp mắt sáng ngời , tay nắm chiếc gậy và trong túi áo còn có một nhúm cỏ thơm ( loại dùng để làm cả thuốc ). Ông chào tôi bằng nụ cười thân mật và bắt đầu nói.
Đừng buồn nữa : Hãy mỉm cười nào Đừng đếm những năm đang qua : Hãy mỉm cười nào Đừng hối tiếc : Hãy mỉm cười ...
"... Chúng ta sống trên ngọn núi của sự chân thành ..."
" Ta là bác sĩ của xứ này, tên ta là Tebro. Đã rất nhiều năm ta chăm sóc những cư dân ở đây và hiên giờ ta ở đây một mình . Chúng ta còn lại rất ít : Bốn người đàn ông và ba người phụ nữ. Rồi anh sẽ biết họ , và mỗi người trong số họ sẽ kể cho anh một câu chuyện. Anh sẽ gặp một bà cụ phúc hậu kể chuyện cổ tích, một bác nông sống cùng một chú chó hoang nhưng hai tạo hoá lại thương nhau vô cùng , một bác làm rối gx và cuối cùng một người mà người ta gọi là Thánh rừng . Mà anh tới đây, xứ Cielochiaro này, để tìm gì vậy ?
Tôi trả lời rằng tôi tới đây để tìm một chút tĩnh lặng và một chút tươi sáng của cuộc sống.
" Ở Cielochiaro , anh có thể tìm thấy tất cả những gì mà anh muốn " rồi ông tiếp tục.
"Sự tĩnh lặng sẽ dẫn anh lấp đầy cái khoảng trống trong tâm hồn anh . Ở đây , thời gian dường như đẫ dừng lại và chúng tôi dường như đã quên hết cả tuổi tác của chính chúng tôi . Những đứa con đã đi xa lắm rồi và chúng tôi - những người còn lại cũng chẳn còn bao nhiêu nữa.
Cuộc sống của chúng tôi rất đơn giản, trái tim thì chẳng biết đến thù hận cũng như đố kị nữa, chúng tôi yêu thương tất cả những tạo hoá đang sống cùng chung sống. Tối tối , chúng tôi lại cảm ơn thượng đế đã ban tặng cho chúng tôi hàng ngày. Những ngày tháng của chúng tôi tràn đầy nụ cười và những đêm qua đi thật bình lặng. Đó là xứ xở của tâm hồn chúng tôi, sống cùng chúng tôi , và đêm thì ngủ yên bình giống như đứa trẻ. Nếu như mỗi người trong chúng ta đều tìm kiếm nó thì thế nào mỗi chúng ta cũng sẽ tìm thấy Cielochiaro của chính mình và rắng cái đứa trẻ ấy trong chúng ta sẽ thức đậy và nói với chúng ta bằng ngôn ngữ vĩnh cửu của cuộc sống. Sống ở đây giống như là ở biên giới với vùng đất của chúa trời , trên ngọn núi của sự chân thành .
Vào buổi sớm , những làn khói lam từ các ống khói bay lên trời giống như một lời thỉnh cầu tĩnh lặng của tất cả , họ vừa tỉnh giấc và đang hâm nóng lại cái gì đó để ăn. Cuộc sống của chúng tôi được tạo thành từ sự yên tĩnh ấy , từ những cách nhìn , những sự tự phản chiếu tâm, và tình yêu. Chúng tôi sống chắc chắn răng chúng tôi không cô đơn mà chắc chắn luôn có người thương yêu chúng tôi. "
|
|
|
Post by Oshin on Mar 11, 2004 3:23:10 GMT -5
Khi cụ già nói thì trong tâm trí tôi chợt vụt qua những lời của Cesare Pavese :
Một xứ sở mà chúng ta muốn , một xứ sở muốn nói rằng : không đơn côi, hãy biết rằng trong những con người kia, trong những ngọn cây kia, trên mảnh đất kia, luôn có cái gì đó dành cho bạn , ngay cả khi bạn không ở lại đi chăng nữa thì xứ sở vẫn ở lại và chờ bạn .
Đúng vậy , ai trong chúng ta cũng có một xứ sở của tâm hồn hay người ta vẫn thường tự tưởng tượng là có nó . Trong thực tế , đó là nơi mà chúng ta dừng lại lâu nhất. Đó là căn nhà mà cha mẹ chúng ta đã sinh sống , đó là nơi mà chúng ta đã trải qua cả thời thơ ấu , nơi chúng ta đã chơi , nơi chúng ta đã bày những trò nghịch ngợm đầu tiên.
Tôi hỏi người bác sĩ già theo ông đâu là những giá trị của cuộc sống ?. Ông nhìn tôi thật lâu dường như tìm kiếm nhứng từ thích hợp trong mắt tôi vậy và trả lời tôi như từ rất xa xôi :
Trong cuộc sống có rất nhiều những điểm sáng suy nghĩ mà trở thành nên có giá trị. Nếu ta nghĩ rằng ta yêu một người nào đó, suy nghĩ ấy trở thành tình yêu và tình yêu trở thành sự thật và vĩnh viễn. Khi mà ta không nghĩ đến nữa, bởi vì có ai đó đã làm chúng ta thất vọng , đã bỏ chúng ta mà đi , lúc đó , tất cả biến mất. Và kết thúc luôn cả tình yêu. Giúp đỡ chúng ta sống còn là cả đức tin vào chính bản thân ta bởi nó làm chúng ta cảm thấy tự do hơn : Tự do được yêu , tự do quyết định tự do nhịn cuộc sống từ một đỉnh núi mà chúng ta đã cất công xây dựng nhiều năm.
Hãy cố gắng nhận ra chú đom đóm mà ngày xưa khi còn là một cậu bé , anh thường tò mò ngắm nhìn đến mặt trời của mùa xuân ; bây giờ sễ là chú đom đóm tò mò nhìn anh . Đó là cả thề giới đang nhìn anh và yêu anh . Đó là cả một sự ảo tưởng và vẻ đẹp lơn lao cho phép anh sống. Đặt niềm tin vào tất cả những gì mà thế giới muốn có nghĩa là anh đang sống. Loài người sẽ thực sự là già cả nếu như không còn ai mong ước sống nữa. Ở xứ sở Cielochiaro, chúng tôi hiểu những điều mà lấp đầy cuộc sống với những ý tưởng lớn lao đó chính là sự giàu có thực sự của Tồn Tại .
" Cần phải bỏ qua đi tất cả những điều mà ngăn cấm chúng ta yêu thương người khác , tước đi những sự tưởng tượng của chúng ta, tất cả những đièu ngăn cản chúng ta bay ; ngay cả tuổi trẻ , bởi thường xuyên đó là trí nhớ về sự sợ hãi và thiếu chắc chắn. Có lẽ cần phải sinh ra trong chúng ta một tuổi trẻ khác nữa để so sánh với tuổi trẻ ban đầu"
|
|
|
Post by Oshin on Mar 11, 2004 3:23:48 GMT -5
Ông bác sĩ già im lặng, đôi mắt ông dường như đang dõi theo những chiếc bóng xa thẳm ở một không gian xa lạ nào đó. Tôi nhớ đến tiểu thuyết gia người Pháp, André Maurios:
Hạnh phúc phụ thuộc vào ý chí của chúng ta Nỗi sợ, sự sợ hãi vô ích đưa chúng ta đến bến bờ của bất hạnh Còn cái gì đó ẩn sâu hơn nữa . Một mệnh lệnh .
Mùi gỗ cháy càng ngày càng nồng hơn , và tiếng chim cắt đứt sự tĩnh lặng của những khu rừng và trên trời những đám mây trắng đang chạy về phía những ngọn núi cao.
Một dòng suối ngọt ngào đang chảy dịu dàng trong tôi. Một sức sống mới đang trỗi dậy từ từ giống như hồi ta còn trẻ khi hồi phục sau những cơn sốt cao, sau những mỏi mệt của cơ thể và những cơ bắp nhão ra, lúc đó dường như cảm nhận được cả mùi hương cỏ do gió mang lại, rồi dần dần những làn khói mang mùi thơm bếp núc khi đến giờ cơm tối. Sự gần gũi của đôi mắt ông khiến tôi cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều. Tôi nhận thấy ông đang vạch trên sỏi những hình thù kì lạ bằng chiếc gậy. Để có thể hiểu được ý nghĩa của chúng tôi cúi xuống để có thể nhìn rõ hơn.
" Đó cũng chỉ là một trò tiêu khiển thôi" ông nói. Đó là một cách khác để viết trên đất mẹ . Chúng ta là con của đất và rồi một ngày , đất mẹ sẽ lại mở rộng vòng tay đón chúng ta trở về.
Bây giờ quay lại với lí do tại sao mà anh lên Cielochiaro này. Để có thể viết được phóng khoáng hơn , cần quên đi không gian và thời gian đang bao quanh chúng ta.
" Những nhà khám phá lớn trong lịch sử, ví dụ, họ đã rất hạnh phúc bởi vì trong những chuyến đi xuyên qua những khu rừng rậm rạp những sa mạc không bờ bến, họ mất đi khái niệm về thời gian và không gian. Hết bình minh rồi lại đến hoàng hôn, họ ăn rất ít và chịu nhiều hy sinh, mất mát, sống giữa thiên nhiên như những chú chim rừng.
"Trong họ, luôn tồn tại khao khát được khám phá cái gì đó và sức mạnh đó đã đẩy họ đi qua thời gian. Họ đi qua những đồng bằng rộng lớn , leo qua những đỉnh núi cao, họ tới những độ cao mà có thể nhìn thấy cả thế giới, và trong cái nhìn đó thì thời gian trở thành vĩnh cửu và không gian trở thành vô tận. Những nhà khám phá đó dường như trở lại thành những đứa trẻ với con mắt sửng sốt trước bầu trời. Họ thực sự tự do và sự tự do giữ họ trẻ mãi. Platone cũng đã từng nói rằng : " Sự tự do nằm trong sự tự làm chủ chính bản thân mình , không phụ thuộc vào bất kì một ai, trong bất kì trường hợp nào "
|
|