|
Post by coccococcan on Mar 17, 2004 16:11:02 GMT -5
Hồi mới vào đại học, Bud và tôi, tuy đến từ hai bang khác nhau nhưng lại được xếp chung vào một phòng ký túc xá. Chuyện này quả là lạ vì chúng tôi thậm chí còn học khác khoa. Tuy nhiên sinh hoạt hằng ngày giúp chúng tôi thân nhau hơn. Là một người cởi mở, Bud hay kể về gia đình của mình rằng bố mẹ cậu ta rất vui tính và cậu ta có rất nhiều bạn bè…nhưng điều tôi quan tâm nhất là bức ảnh gia đình của Bud, vì trong đó có cô em gái cậu ấy. Đó là một cô gái rất xinh và có nụ cười cực kỳ cuốn hút. Bud thường kể rằng có rất nhiều chàng trai thích cô bé, và tôi thấy đó là điểm cuốn hút nhất. Tôi muốn “thử sức”. Nhưng chúng tôi đang học ở New York, còn gia đình Bud thì sống ở Oklahoma. Quá xa để hẹn hò…. Nhưng cuối cùng tôi thu hết can đảm hỏi Bud rằng liệu cậu ta có ngại không nếu cho tôi địa chỉ nhà để tôi viết cho cô gái đó một bức thư. Bud nhìn tôi như thể tôi là kẻ kỳ quặc nhất trên đời, nhưng rồi cậu ta cũng cho tôi địa chỉ kèm theo một lời chúc may mắn.
|
|
|
Post by coccococcan on Mar 17, 2004 16:12:09 GMT -5
Đến khi có địa chỉ rồi, tôi lại đau đầu không biết viết thư như thế nào. Một cô gái xinh đẹp và cuốn hút như thế, với nhiều chàng trai vây quanh như thế….Còn tôi thì cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy, thậm chí chưa bao giờ nghe đến…..Vậy tôi nên tiếp cận thế nào để nhận được thư trả lời kia chứ? Thư theo kiểu “phổ biến” như: “Xin chào, chúng ta là bạn nhé” có vẻ nhàm quá. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi đã gởi đi một bức thư như sau: “Rita than mến, Anh là bạn của Bud, anh trai em. Anh vào thẳng vấn đề nhé. Anh nợ Bud một ít tiền, và Bud nói rằng sẽ xóa nợ cho anh nếu anh chịu cưới em gái cậu ấy. Theo Bud thì gia đình em đã cố gắng tìm một anh chàng nào chịu cưới em nhưng đến nay vẫn chưa thành công. Đúng lúc anh cũng đang nghĩ là mình sắp phải tìm một cô gái khỏe mạnh, chăm chỉ, thông minh , yêu kiều và ngoan ngoãn. Anh trai emnói em đạt các tiêu chuẩn đó, nên anh đành chấp nhận đề nghị của cậu ấy. Thế tức là cuối cùng chúng ta sẽ phải cưới nhau. Vậy hãy coi như em đã đính hôn rồi đấy nhé! Anh cũng gởi kèm cái nhẫn đính hôn tạm thời này(cái nhẫn đó tôi làm bằng giấy). Em hãy tự hào mà đeo nó vào tay. Nếu em còn câu hỏi nào về chi tiết của đám cưới hoặc về cuộc sống tương lai của chúng ta, hoặc bất kỳ vấn đề gì, thì cứ nói cho anh biết nhé. Anh sẽ tốt nghiệp đại học sớm thôi, và em cứ chọn ngày cho đám cưới của chúng ta đi. Chồng tương lai của em, Ed”
(Còn tiếp)
|
|
|
Post by coccococcan on Mar 18, 2004 9:01:25 GMT -5
(Tiếp tục) Gửi thư xong, tôi cũng chẳng biết liệu cô ấy có trả lời không, hay cô ấy sẽ vo viên lá thư quẳng đi và nghĩ: “ Anh trai mình quen loại bạn điên gì thế này, mà tại sao anh ấy lại cho địa chỉ nhà mình cơ chứ?” Nhưng nếu cô ấy trả lời, thì lá thư hồi âm đó sẽ thế nào? Không ngờ, khoảng một tuần sau, một lá thư hết sức đẹp và hết sức thơm được gởi tới cho tôi. “Cá đã cắn câu!”- Tôi nghĩ thầm. Lá thư cô ấy viết thế này: “ Anh Ed thân mến! Bức thư của anh quả là một điều ngạc nhiên đối với em. Em rất biết ơn vì anh trai em cuối cùng đã tìm được người chịu “rước” em đi. Em cũng định đeo “chiếc nhẫn đính hôn tạm thời”, nhưng em phát hiện ra nó được làm từ loại giấy mỏng quá, chắc là loại đó rẻ lắm. Em không ngại đính ước, nhưng em muốn thời trang và hiện đại một chút. Em không đòi hỏi nhiều điều kiện đâu, nhưng vì anh muốn em là một người yêu kiều nên em đồng ý tuân theo. Cụ thể hơn em muốn chúng ta sẽ có người nấu ăn, cũng như ai đó trông nhà và làm vườn. Em sẽ định ngày cưới sau khi anh nói rõ cho em về những điều đó. Chờ hồi âm của anh với một trái tim rung động, Rita” Câu chuyện diễn biến thế ra sao, mọi người thử đoán kết quả xem nào, hihi ;D )(Còn tiếp)
|
|
|
Post by Oshin on Mar 19, 2004 4:38:33 GMT -5
Ah, chị ðoán là hai ngýời sẽ gặp nhau và ..kết thúc tốt ðẹp, phải không nè?
|
|
|
Post by con dzit on Mar 19, 2004 7:00:32 GMT -5
Nếu mà nhý bác Oshin nói thì bé con 2 tuổi cũng nói ðýợc nữa là Câu chuyện này hõi bị hay và gay cấn ðây. Cậu Ed chõi cú trời giáng ngay từ lá thý ðầu tiên. Condzit ðây ðọc còn thấy shock nữa là...nhýng mà ðể lại ấn týợng rất mạnh mẽ, phải ko nào. Nhýng mà....tập tiếp theo thì tớ chả biết sẽ ra sao, kekekeke. Nhýng chắc hứa hẹn nhiều ðiều bất ngờ phải ko coccococcan cái búa ?
|
|
|
Post by coccococcan on Mar 24, 2004 15:50:04 GMT -5
Hihihi, câu trả nhời cho bác zịt giời với bác Oshin đây Tiếp theo ... Chà, quả là một thử thách! Chuyện này có vẻ bắt đầu tốt đây.....Nên tôi đã trả lời: [/color] “Cô dâu tương lai yêu quý! Thật tuyệt là em đã nhận lời cầu hôn của anh! Bây giờ chúng ta có thể hoạch định cho cuộc sống tương lai được rồi. Anh hiểu tại sao em ngần ngại không đeo chiếc nhẫn bằng giấy đó, vì đúng là loại giấy đó rẻ thật, anh xé từ vở của anh trai em ra đấy! Em quả là tinh mắt! Lẽ ra anh phải biết trước rằng em là một cô gái kiểu cách chứ nhỉ! Do đó, bây giờ anh gửi chiếc nhẫn khác, xé từ vở anh. “Nhãn hiệu” này đắt tiền hơn đấy. Bây giờ em có thể tự hào mà đeo nó vào tay rồi chứ? Anh cũng vui mừng thông báo cho em rằng những điều kiện cụ thể mà em đưa ra (người nấu ăn, người trông nhà và làm vườn) đều sẽ được đáp ứng. Chúng ta sẽ sống với gia đình anh, và em biết không, em gái anh rất giỏi nấu ăn và quét nhà, còn em trai anh thỉnh thoảng vẫn nhặt cỏ trong vườn đấy. Nó còn biết sửa chữa bàn ghế nữa. Anh sẽ nói chuyện với chúng nó, anh nghĩ chúng sẽ đồng ý thôi. Em vừa lòng rồi chứ? Anh cũng có một câu hỏi.....Em viết dưới thư là “với một trái tim rung động”. Có phải em nói bóng gió rằng em bị đau tim hay một bệnh gì đó về tim mạch không? Anh trai em nói rằng em khỏe như hổ đấy, thế nên anh mới đồng ý lấy em. Anh chỉ hỏi thế thôi, vì thời buổi này ai cũng nên cẩn thận cả. A, mà anh chưa có bức ảnh nào của em. Gửi cho anh sớm nhé! Chồng tương lai của em, Ed” Nếu là "cô dâu tương lai yêu quí" này, các bác sẽ thế phản ứng thế nào nào?
|
|
|
Post by coccococcan on Mar 27, 2004 13:26:15 GMT -5
Các anh chị nghĩ cô nàng Rita này sẽ trả lời thế nào? Khá là đanh đá đấy nhé, rất cân xứng với anh chàng Bud láu lỉnh trên ;D> Tôi lại nhận được hồi âm sau 2 tuần: “Anh Ed thương mến! Kế hoạch sống chung với gia đình anh, bao gồm cả em trai và em gái anh, thật sự rất thú vị. Em đang mong những kế hoạch khác mà anh dự định cho cuộc sống chúng ta, vì em thấy anh lãng mạn và chu đáo. Em phải may mắn lắm mới gặp được anh đấy! Nhân tiện em cũng muốn hỏi, anh nợ anh trai em bao nhiêu tiền? Để trả lời câu hỏi của anh về tình trang tim mạch của em, xin khẳng định rằng em không có bệnh gì về tim mạch. Tuy tim em không có vấn đề gì, nhưng việc em cứ hồi âm những lá thư của anh thế này chứng tỏ đầu em có vấn đề thì phải. Xin lỗi anh, em không có bức ảnh chụp một mình nào để gởi anh cả. Em chỉ có ảnh chụp chung với các bạn trai em, nhưng gởi những ảnh đấy thì anh lại bảo em là khoe mẽ. Do đó, em quyết định không gởi ảnh vội, và em tin rằng anh hiểu. Anh yêu em không vì ngoại hình cơ mà. Cứ coi như em cực kỳ hoàn hảo đi nhé! Nín thở đợi hồi âm của anh, Rita” ...
|
|
|
Post by coccococcan on Apr 2, 2004 2:02:45 GMT -5
Hmm….bây giờ tôi phải hồi âm thế nào nhỉ? Lần này tôi phải suy nghĩ hơi lâu một chút, nhưng sản phẩm cuối cùng cũng ra đời, như sau:“Rita thân mến của anh! Trong thư trước, em có hỏi anh về những kế hoạch sau này cho cuộc sống của chúng ta. Câu hỏi hay đấy! Anh nghĩ em sẽ là một người vợ hoàn hảo. Mà cuộc sống của một người vợ hoàn hảo được nói đến rất nhiều trong sách báo, ví dụ như: dậy từ khi mặt trời chưa sang, làm hết việc này đến việc khác bằng một đôi tay khỏe mạnh, luôn tôn trọng và nghe lời chồng…. Em thấy đấy, rất rõ ràng phải không? Em sẽ làm việc chăm chỉ và thích thú những công việc em làm. Nói thật đi, có phải em luôn nghĩ rằng mình sẽ trờ thành một người vợ hoàn hảo không? Nói thêm một việc nữa về bức ảnh. Có thể lần trước anh nói chưa rõ ý lắm, ý của anh không phải là cho em sự lựa chọn nào về việc gởi ảnh đâu. Nói thẳng ra nhé, em phải gởi ảnh cho anh. Chúng ta đang thiết lập những nguyên tắc cho cuộc sống hạnh phúc sau này, mà một trong những nguyên tắc cơ bản là “vợ luôn nghe lời chồng”. Việc chúng ta chưa thực sự kết hôn chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Cho nên, em nất định phải gởi ảnh cho anh! Còn về món tiền anh nợ anh trai em, đó là 3 đôla. Anh trai em nói là em rất tốt và anh không phải sợ thiệt so với món tiền đó. Cuối cùng, em lại viết dưới thư em là “nín thở”. Anh muốn biết liệu có phải em nói bóng gió rằng em có vấn đề về phổi không. Anh chờ ảnh của em đấy! Người chồng tương lai nhạy cảm của em, Ed”
|
|
|
Post by coccococcan on Apr 4, 2004 2:55:46 GMT -5
Vài tuần sau, một bưu kiện được gửi tới cho tôi. Trong đó là bức ảnh lồng trong khung kính cầu kỳ. Vấn đề ở chỗ, đó là bức ảnh của một cô bé khoảng 6-7 tuổi đang ngồi cạnh đàn piano. Cô bé cười rộng ngoác miệng - một nụ cười "vắng mặt" hai cái răng cửa. Cô bé đó tết tóc và mặc váy bồng. Coi như ghi cho cô ấy 1 điểm. Bây giờ tôi nên hồi âm thế nào?Hai ngày sau, tôi cũng đưa ra được kết quả:"Rita thân mến! Bức ảnh của em đã tới an toàn. Căn cứ vào sự nghe lời của em đối với người chồng tương lai (là anh), anh tin rằng cuộc sống tương lai của chúng ta sẽ rất tốt đẹp, không có chiến tranh hay xung đột. Tuy nhiên, nói thật là anh cũng hơi bất ngờ khi xem ảnh của em. Bởi vì trong ảnh, trông em trưởng thành hơn nhiều so với những lá thư em viết cho anh. Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề lớn, vì muốn có tình yêu đẹp thì luôn phải làm cho nhau bất ngờ chứ, đúng không? Còn một điều anh quên chưa hỏi em, đó là của hồi môn. Em sẽ mang gì về nhà anh sau đám cưới của chúng ta? Chồng tương lai của em, Ed".
|
|
|
Post by hitone on May 5, 2004 11:00:43 GMT -5
Em Coc oi post tiep nua di! Anh dang nong long cho doi day! Chuyen hay nhu vay ma cho lau qua lam anh kho chiu lam! Thanks ;D
|
|
|
Post by coccococcan on May 6, 2004 23:47:46 GMT -5
Soly, de em thi xong em co thoi gian em post tiep nha', hixhix vua di thi ve dau oc loan ca len, gio ko biet la de no o dau nua Nhan tien day nhan nhu bac' Seranade (Chong yeu cua chi Thao Khau) nho gium cho em bai "Tam hon" voi nha' Hen gap lai cac bac trong 1 ngay gan day
|
|
|
Post by coccococcan on May 9, 2004 4:22:32 GMT -5
(Tiếp theo) Vài tuần sau, tôi không nhận được thư của Rita nữa. Phải chăng tôi đã đùa quá trớn ? Tất nhiên, lúc đầu tôi nghĩ những bức thư chỉ là để cho vui, nhưng tôi thật sự thấy nhớ Rita và thư của cô ấy. Tôi muốn gặp Rita, muốn biết cô ấy có cùng cảm giác như tôi không... Không lâu sau, Bud nói rằng cậu ấy nhận được thư của Rita, nói rằng cô ấy đã vào một tu viện - một việc mà từ trước cô ấy đã dự định. Rita gửi lời chào tạm biệt tôi, nói rằng cô ấy rất vui được viết thư với tôi và cũng lấy làm tiếc rằng chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt. Tôi buồn suốt những ngày sau đó. Và tự trách mình. Tôi tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, rằng liệu có phải những bức thư của tôi như giọt nước tràn ly, đẩy cô ấy vào tu viện hay không... Tôi đã nghĩ mình gây được ấn tượng với Rita, nhưng cuối cùng, dường như đó là bước tiếp cận sai lầm. Tôi cố ghi điểm bằng những câu mỉa mai tếu táo trong những bức thư, nhưng cuối cùng, cô ấy thắng bằng cách không có một bức thư nào cả..
|
|
|
Post by coccococcan on May 15, 2004 4:13:19 GMT -5
Suốt mấy năm đại học, tôi không để ý đến một cô gái nào khác. Tôi cũng không nhận được tin gì từ Rita kể từ lúc đó. Và sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại New York, làm việc cho một công ty lớn. Bud thì rời New York, về Oklahoma. 6 tháng sau, tôi nhận được thư của Bud từ Oklahoma. Bud mời tôi đến nghỉ cuối tuần ở nhà cậu ấy, và cuối thư còn viết: "Nhân tiện nói thêm rằng, tớ muốn giới thiệu với cậu một người suýt-thành-nữ-tu-sĩ. Nhưng cô ấy nói rằng có người bây giờ đã có công ăn việc làm tử tế và đủ điều kiện để cưới cô ấy rồi nên...". Làm sao tôi có thể từ chối lời mời đó được cơ chứ? Tôi sắp xếp đồ đạc bay tới Oklahoma. Và chúng tôi gặp nhau. Mấy hôm nữa là kỷ niệm 4 năm ngày chúng tôi yêu nhau. Cuối cùng, điều mà tôi nghĩ là "bước tiếp cận sai lầm" lại thành ra một bước tiếp cận hợp lý. ;D Cuộc sống có những cách sắp xếp thật kỳ lạ, và kỳ diệu... Kekeke, Bác Oshin hài lòng với cái "bất ngờ" này chưa? Còn bác Hitone đấy nhé. Đang thi không biết có lọ mọ vào đây để đọc không nhể hihihi. Chúc bác thi tuốt nhá ;D Bác Chi về nhà kêu nóng thì sang Sing chơi đê ;D Thôi em bi bô đây. Chúc cả nhà zui zẻ nhá
|
|
|
Post by Oshin on May 15, 2004 7:55:23 GMT -5
Hì hì, cám õn em Cóc nha!
|
|
|
Post by Robot on Jun 18, 2004 4:46:17 GMT -5
Một chuyện tình TTO - Ngay từ lúc đầu, gia đình nàng đã phản đối quyết liệt chuyện tình cảm giữa chàng và nàng, rằng do hai bên không môn đăng hộ đối và nàng sẽ phải đau khổ suốt đời nếu lấy chàng. Dưới áp lực của gia đình, chàng và nàng rất thường hay gây gổ với nhau. Nàng yêu chàng say đắm và vẫn thường hỏi chàng rằng “anh có yêu em nhiều không?” Vì chàng nói năng không được khéo léo nên cách trả lời của chàng thường làm nàng lo lắng. Điều đó cùng với áp lực từ phía cha mẹ nàng cũng làm nàng hay giận hờn vô cớ. Còn chàng chỉ biết chịu đựng trong thinh lặng. Hai năm sau, chàng trai tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước ngày đi, chàng đã nói với nàng rằng, “Anh biết mình ăn nói vụng về nhưng anh biết là anh thật sự rất yêu em. Nếu em đồng ý, anh muốn chăm sóc em suốt quãng đời còn lại. Về phần gia đình em, anh sẽ cố gắng thuyết phục. Em lấy anh nhé?” Nàng gật đầu. Trước quyết tâm của chàng, gia đình nàng cuối cùng cũng chịu thua và chấp thuận cho chàng và nàng kết hôn. Họ đã làm lễ đính hôn trước khi chàng trai lên đường. Nàng đi làm trong khi chàng tiếp tục việc học. Họ trao nhau những lời ngọt ngào qua email và điện thoại. Dẫu khó khăn nhưng cả hai đều biết rằng mình sẽ không bao giờ đầu hàng. Một ngày nọ, trên đường đi làm, nàng đã bị một chiếc xe hơi đụng phải. Khi tỉnh dậy, nàng thấy cha mẹ nàng đang ngồi gần bên. Nàng thấy mình bị thương rất nặng. Mẹ nàng khóc vùi và nàng muốn nói lời an ủi, nhưng giọng của nàng giờ chỉ là những tiếng gió thì thào... Bác sĩ nói rằng những tổn thương não đã làm nàng bị câm và những lời khuyên nhủ của cha mẹ cũng không thể làm nguôi ngoai lòng nàng. Nàng rơi vào tuyệt vọng. Suốt thời gian nằm trong bệnh viện, nàng chỉ biết khóc thầm. Và đến khi trở về nhà, mọi thứ vẫn không thay đổi. Duy chỉ tiếng điện thoại reng làm tim nàng tan nát. Vì không muốn chàng biết cũng như không muốn làm gánh nặng cho chàng, nàng đã viết một lá thư, nói rằng nàng không muốn phải đợi chờ thêm nữa. Nàng gửi trả chiếc nhẫn đính hôn cho chàng. Chàng hồi âm bằng vô số lá thư và những vô số lần điện thoại... Nàng chỉ biết khóc...Cha mẹ nàng quyết định chuyển đi với hy vọng nàng có thể quên mọi thứ mà sống vui vẻ. Trong môi trường mới, nàng học cách diễn đạt bằng tay và bắt đầu một cuộc sống mới. Nàng tự nhủ với lòng mình phải quên chàng đi. Và môt ngày, một người bạn của nàng cho nàng biết rằng chàng đã về nước. Nàng dặn bạn mình phải giấu không cho chàng biết chuyện gì đã xảy ra và từ đó nàng bặt tin chàng. Một năm nữa lại trôi qua và người bạn cũ lại đến với tấm thiệp cưới của chàng. Nàng tan nát. Nhưng khi mở tấm thiệp hồng, nàng chỉ thấy mỗi tên chàng. Và lúc nàng vừa định hỏi bạn nàng tại sao thì nàng nhìn thấy chàng đang đứng trước nàng. Chàng dùng tay để nói chuyện cùng nàng, “Anh đã mất một năm để học thứ ngôn ngữ này, để em biết rằng anh không quên lời hẹn ước. Hãy để anh là tiếng nói của em. Anh yêu em.” Chàng xỏ nhẫn vào tay nàng. Mắt nàng nhoè đi vì hạnh phúc.. KHUYẾT DANH (NGHĩA HOÀNG dịch)
|
|