Post by Robot on Feb 3, 2005 13:19:30 GMT -5
Hoa nơi triền núi cũ
Nguồn: Dalatrose
Miền rừng núi của tôi đang hoa. Ôi mùa hoa cũng như xưa, dù đã bao nhiêu năm qua rồi! Tôi đã có dịp trở lại sau những năm dài biền biệt. Tôi đã gặp từ xa những vạt hoa vông đỏ chói lói, thứ hoa mà dưới xuôi này, người ta gọi là hoa nhạn lai hồng, hoa trạng nguyên.
Tôi đã gặp lại suối Nậm La trong xanh hiền hòa, chiều đông gái bản xuống tắm, vai trần kỳ ảo mơn mởn giữa xanh trong. Những gái bản sinh sau ngày tôi đi xa bản nhỏ mà vẫn bóng dáng của ngày xưa nôn nao…
Như đang trở lại những mùa xuân, mùa của trai gái nhìn nhau trong hội ném còn, gửi tâm sự cho nhau qua những đường còn chao lên đáp xuống nơi bãi cỏ xanh bản Phiêng Ngùa.
Phiêng Ngùa nghĩa tiếng Thái là bãi chăn ngựa của nhà quan lang. Giờ mường bản không còn quan lang nhưng bãi cỏ rộng thì vẫn còn đó cho bản tổ chức lễ hội mùa xuân…. Quà còn tám múi thổ cẩm, bên trong chứa đầy những hạt bông khô nở, vừa đầm, vừa nhẹ. Trai gái thăm giò tình ý của nhau, ngỏ lời với nhau qua đường còn, chàng tung mà nàng đón bắt, rồi có khi cố ý, chàng nàng tung những đường còn khô cho nhau để cố ý bắt trượt lấy cớ mà trao khăn piêu, trao áo cho nhau giữa bao ánh mắt mọi người để làm như một lời thề ước ra xuân hẹn cùng nhau xuống suối lên nương…
Tôi chưa tới tuổi biết yêu nhưng vẫn biết nhìn ngắm không chán những cánh tay dài và khỏe, những cái ức cao phập phồng, những cái lườn tròn thon của các chị gái Thái đang say mê đánh trống đầu bản ngày Tết. Tiếng trống cứ bập bùng nối nhau mãi suốt những ngày xuân…. Đôi khi tôi cũng chen vào cầm dùi thử giữ nhịp trống. Một chị xoa đầu tôi khi tôi ngừng lại thở dốc, mặt nóng bừng bừng:”Cố lên em nhé. Sắp thành trai bản rồi đấy!”
Tôi chưa biết yêu nhưng rất thích ngắm những cặp đùi dài các chị đặt trên đó những hạt mắt lẹ bắn đổ hàng mắc lẹ khác trên đất trong chò trơi bắn mắc lẹ của bản tôi… Tôi thích ngồi trong góc sàn mà nghe các chị, các anh cùng các bà, các ếm hát khắp suốt đêm dài bên coóng rượu cần. Những khắp mừng nhà mới, khắp hính, khắp sỏng sên, khắp đầy tháng con trai…
Ngày nhỏ, chúng tôi có thể sống trong rừng suốt ngày, miễn có chút muối mang theo và chút lửa giữ trong nùi rơm. Ngày chúng tôi đi luồn rừng. Đêm chúng tôi ngủ trên những chạc cây vững chắc dưới ánh trăng vàng thanh khiết mênh mang. Rừng cho chúng tôi nghe không chán những tiếng chim, tiếng thú trong tiếng rì rầm bất tận của suối reo, tiếng rù rù thanh nhẹ của những bầy ong bay, theo đó mà lần, thế nào cũng tìm ra những đõ mật thơm lừng…
Rừng cho những loại củ vùi trong những hốc đá, cho những loại rau mọc bên bờ suối vắng, tất cả đều có thể cho vào trong những ống nứa đặt trong những đống lửa rừng mới được đốt lên làm món lam, vị còn mang theo suốt đến bây giờ. Và rừng cho cơ man nào là những loại quả ăn được trên những vòm cây…
Đời người nhìn cây, mỗi tuổi một khác. Khi nhỏ, ngước lên vòm cây là để tìm quả. Lúc trưởng thành, biết kín đáo nhìn cô bạn gái cùng lớp mà bỗng nhiên hồng dậy cũng là lúc biết nhìn cây mà ngắm vẻ đẹp của hoa e ấp nở. Thêm tuổi nữa là nhìn cây lâu hơn, ánh mắt điềm tỉnh hơn để ngắm cành, ngắm thế. Có tuổi, ngoài ngắm hoa, ngắm cánh, là biết nhìn cây mà ngẫm nghĩ…
Đặt tay vào gốc ban già, ngắm nhìn không chán màu hoa mới trên triền núi cũ để trở về bóng dáng cậu bé ngày mới lớn. Và rồi sẽ lại khao khát ra đi đến bao nhiêu miền đất mới…
Theo Sài Gòn Tiếp Thị