|
Post by Oshin on Oct 26, 2004 13:41:23 GMT -5
Hạ viện Nga thông qua Nghị định thư Kyoto
Nga có lượng khí thải hàng năm lớn thứ hai trến thế giới với 17%.
Với số phiếu áp đảo 334/417, hôm qua, Duma Quốc gia Nga đã phê chuẩn Nghị định thư về vấn đề giảm lượng khí nhà kính. Nghị định này sẽ có hiệu lực 90 ngày kể từ khi Kremlin thông báo với Liên Hiệp Quốc.
Đây là một bước tiến quan trọng khiến Nghị định thư có thể trở thành luật pháp quốc tế vì Nga chiếm tới 17% lượng khí thải hàng năm trên toàn thế giới.
Theo nghị định thư này, Nga sẽ có 8 năm để giảm 5,2% lượng phát thải của năm 1990. Tuy nhiên, nghị định thư sẽ phải được thượng viện và Tổng thống Putin phê chuẩn trước khi trình lên Liên Hiệp Quốc - điều này gần như chắc chắn sẽ đạt được vì trước đó chính phủ Nga đã thông qua nghị định thư này.
Theo Valery Zubov, nhà lập pháp thuộc đảng Nước Nga thống nhất, việc phê chuẩn nghi định thư cho "chúng ta các cơ hội về tài chính, vấn đề là có tận dụng được nó hay không".
Tuy nhiên, Petr Romanov, người đã bỏ phiếu phản đối, khẳng định những điều khoản hạn chế trong nghị định thư sẽ "đe doạ quá trình phát triển của nền kinh tế của Nga".
Trong khi đó, các quan chức EU tỏ ý vui mừng với tỷ lệ số phiếu ủng hộ áp đảo tại Duma. "Nghị định thư Kyoto có thể không hoàn hảo nhưng nó là công cụ có hiệu quả nhất hiện có để giải quyết vấn đề môi trường trong cộng đồng quốc tế", Romano Prodi, chủ tịch Uỷ ban châu Âu, cho biết.
"Việc Nga phê chuẩn nghị định thư đã củng cố thêm ý thức chính trị trong việc giải quyết vấn đề cấp thiết này", Jennifer Morgan thuộc nhóm bảo tồn WWF cho biết. "Các nước không chịu ký sẽ phải hối hận".
Nghị định thư Kyoto cho phép các nước giành quota về lượng khí thải bằng cách đầu tư vào dự án tại các nước phát triển như Nga. Các nước cũng có quyền bán quota cho các nước đã có lượng khí thải quá mức được phép. Thêm vào đó, nghị định cũng cấp thêm quota cho những nước có rừng làm giảm khí carbon dioxide. Năm 2001, các nhà thương thuyết đã nhất trí sẽ phạt những nước trong nghị định không đạt được mục tiêu đề ra - như mất quyền mua và bán quota. Việc xử lý các vi phạm được tiến hành bởi một uỷ ban, mà thành viên là đại diện các chính phủ tham gia nghị định thư.
Hải Ninh (theo AP)
|
|
|
Post by Robot on Oct 27, 2004 7:11:58 GMT -5
Kyoto và CO2: thị trường lạ nhất đang định hình
Họ buôn bán một loại hàng hoá không màu, mùi và vị. Và khi họ mua bán, hàng hoá sẽ không bao giờ trao tay. Đó chính là khí thải CO2.
Ngành kinh doanh béo bở!
Nga chiếm 17,4% tổng lượng khí thải CO2 vào năm 1990.
Nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp, chỉ 10 năm nữa thôi, những nước đi tiên phong trong thị trường cacbon của Nghị định thư Kyoto sẽ đóng vai trò chủ đạo trong một ngành kinh doanh trị giá hàng tỷ và thậm chí là hàng chục tỷ đôla mỗi năm. Thị trường này là một trong ba động lực nhằm giảm lượng CO2 - thủ phạm chính gây ấm hoá toàn cầu.
Theo Kyoto, 38 quốc gia công nghiệp hoá - hiện mới chỉ có 36 do Australia và Mỹ từ chối phê chuẩn Nghị định thư này - cam kết hạn chế lượng khí thải nhà kính. Hạn chót là từ năm 2008 tới 2012. Mỗi nước có thể quyết định làm thế nào để đạt được mục tiêu đó bằng cách chia gánh nặng giữa người tiêu dùng và các công ty. Chẳng hạn họ có thể đánh thuế cacbon, ban hành các đạo luật cũng như thúc đẩy sự hiệu quả sử dụng năng lượng.
Thị trường cacbon là một bộ phận lớn trong cái giỏ đó. Người buôn bán tin rằng việc Duma quốc gia Nga phê chuẩn Kyoto vào hôm 23/10 vừa qua sẽ thúc đẩy mạnh mẽ ngành kinh doanh mới chào đời này. Lượng CO2 được buôn bán trong thị trường châu Âu đã tăng vọt. Hơn một triệu tấn CO2 đã được mua bán trong tháng 9/2004, gần gấp đôi so với số lượng của cả năm 2003. Mặc dù vậy, con số trên vẫn quá nhỏ so với 2,2 tỷ tấn CO2 có thể được mua bán hàng năm trong EU kể từ năm tới.
Mục đích của thị trường cacbon là buộc các công ty tuân thủ mục tiêu giảm thiểu khí thải. Nếu một công ty giảm được lượng khí thải, nó có thể bán phần còn lại trong hạn ngạch trên thị trường cacbon. Người mua sẽ là một công ty khác thải khí quá hạn ngạch được phân bổ. Họ phải mua thêm hạn ngạch để tránh bị phạt tiền.
|
|
|
Post by Robot on Oct 27, 2004 7:12:26 GMT -5
Nhộn nhịp thị trường cacbon
Theo một cuộc khảo sát liên quan tới 200 công ty tại 13 quốc gia EU do Sở giao dịch năng lượng châu Âu tại Đức tiến hành, lượng CO2 được buôn bán trên thị trường châu Âu trong năm tới sẽ là 125-250 triệu tấn. Con số này sẽ tăng lên 400-800 triệu tấn từ năm 2008.
Với mức giá hiện nay là 8-9 USD/tấn CO2, chỉ riêng doanh số tại thị trường EU sẽ là 7 tỷ đôla mỗi năm.
Nghị định thư Kyoto không giải thích rõ cách các quốc gia ký kết sẽ điều hành thị trường cacbon của họ. Tuy nhiên, theo các chuyên gia, với sự vắng mặt của Mỹ (nước rút ra khỏi Nghị định thư vào tháng 3/2001), gần như chắc chắn rằng Liên minh châu Âu sẽ quyết định cơ chế này. Chính phủ của 25 nước EU phân bổ hạn ngạch cho 12.000 nhà máy thải nhiều khí CO2 chẳng hạn như nhà máy điện sử dụng than và dầu, nhà máy hoá chất, bột giấy, xi măng và thuỷ tinh.
Vào ngày 1/1/2005, EU sẽ khai trương thị trường cacbon đầu tiên trên thế giới.
Cứ mỗi tấn CO2 vượt quá hạn ngạch, các nhà máy trên phải nộp một khoản tiền phạt là 48 đôla trong thời kỳ chuyển tiếp 3 năm. Từ năm 2008 tới 2012, số tiền phạt sẽ tăng lên 120 USD/tấn CO2. Kate Hampton, nhà phân tích chính sách tại ngân hàng thương mại Climate Change Capital ở London, cho biết vấn đề là việc phân bổ hạn ngạch và giám sát rất phức tạp.
Canada và Nhật Bản cũng đang xây dựng thị trường cacbon. Chắc chắn là hai nước này sẽ đảm bảo rằng quy định của họ phù hợp với EU. Các nước đang phát triển không có mục tiêu cụ thể và do đó sẽ không tham gia vào thị trường carbon thế giới. Mặc dù không tham gia Kyoto song Mỹ sẽ gián tiếp tham gia vào thị trường cacbon. Nguyên nhân là các công ty tại Mỹ có nhiều nhà máy tại EU, do đó phải tuân thủ luật tại đó.
Đi trước có thể gặp rủi ro song nó cũng đồng nghĩa với việc tích luỹ được kinh nghiệm buôn bán và ảnh hưởng. Anh đang đi đầu với việc tiến hành một chương trình thử nghiệm về cách điều hành thị trường cacbon. Kế hoạch này sẽ được áp dụng trong EU trong vài năm tới. Sở giao dịch xăng dầu quốc tế tại London đang chuẩn bị cho việc buôn bán cacbon giao sau vào cuối năm nay, giống như cách dầu và khí được buôn bán hiện nay. Buôn bán cacbon giao ngay sẽ được thực hiện vào năm tới.
* Minh Sơn (Tổng hợp)
|
|
|
Post by Robot on Oct 27, 2004 7:14:05 GMT -5
TP.HCM: “Bán” khí thải từ các bãi xử lý rác? 28/04/2004 (GMT+7)
(VietNamNet) - Đây sẽ là một tiền lệ mới ở Việt Nam, nếu UBND TP.HCM đồng ý cho bán trên ba triệu tấn khí thải CO2 phát sinh từ các bãi xử lý rác từ nay đến năm 2013.
Ngày 28/4, nguồn tin từ Công ty Môi trường đô thị TP.HCM (CITENCO) cho hay: Công ty đã nhận được “Thư tỏ ý định” của Ngân hàng Thế giới (WB) về việc Ngân hàng quốc tế Tái thiết và Phát triển (IBRD) có ý định mua hơn ba triệu tấn khí phát thải CO2 với giá khoảng 4 USD/tấn. Đây là lượng khí thảI dự trù được phát sinh từ nay đến năm 2013 từ các bãi xử lý rác Đông Thạnh, Củ Chi 1, Củ Chi 2 và Gò Cát. Hiện CITENCO đang có văn bản gởi UBND TP.HCM để xin ý kiến về vấn đề nói trên, trước khi đi đến đàm phán và ký kết thoả thuận với IBRD. Bãi rác Đông Thạnh (Hóc Môn, TP.HCM) trong chiến dịch tiêu hủy gia cầm vừa qua. (Ảnh: Hoài Nguyễn)
Việc buôn bán khí thải nói trên là một trong ba cơ chế mà Nghị định thư Kyoto đưa ra nhằm thực hiện giảm phát thảI toàn cầu với chi phí thấp nhất, gọi là cơ chế buôn bán phát thải. Cơ chế này cho phép các nước phát triển “mua” lại chứng chỉ giảm phát thải từ các nước đang phát triển. Việc mua bán này sẽ giúp các nước phát triển dùng chi phí “mua” lại khí thải từ các nước đang phát triển, thay vì phải bỏ ra rất nhiều chi phí để giảm lượng khí thải từ các ngành công nghiệp ở nước mình. Phía các nước đang phát triển sẽ dùng số vốn này để đầu tư cải tạo công nghệ lạc hậu nhằm giảm lượng khí phát thải. Kết quả là lượng phát thải toàn cầu vẫn giảm đi.
Nghị định thư Kyoto đã được 160 nước chấp thuận vào ngày 11/12/1997. Nội dung chính của Nghị định thư Kyoto là thiết lập các giới hạn ràng buộc mức phát thải các chất khí gây hiệu ứng nhà kính của các nước phát triển.
N.K.Ý
|
|
|
Post by Robot on Oct 27, 2004 7:15:55 GMT -5
Buôn bán...khí thải - ngành kinh doanh mới
07/06/2004 (GMT+7)
Người mua, người bán, nhà môi giới, luật sư và nhiều chuyên gia sẽ tụ họp trên bờ sông Rhine, Đức vào thứ tư tới (9/6) để khai trương ngành kinh doanh mới của một thế giới đang ấm dần lên: khí thải carbon.
Tổng lượng khí CO2 mà con người phát thải hàng ngày trên thế giới, do đốt than, dầu và những loại nhiên liệu hoá thạch khác, cao hơn 11% so với cách đây mười năm.
Hội chợ Carbon Expo, kéo dài ba ngày ở Cologne, dành cho những người buôn bán carbon dioxide, hay nói đúng hơn là mua và bán giấy phép thải loại khí bị quy là gây ấm hoá toàn cầu này. Buôn bán khí CO2 là nỗ lực của toàn châu Âu nhằm sử dụng cung - cầu để kiểm soát khí thải, cũng như bảo vệ khí hậu theo tinh thần của Nghị định thư Kyoto. Tuy nhiên, cung đang vượt xa cầu tại châu Âu và giá cả đã giảm một nửa.
Hơn sáu năm sau khi các chính phủ đàm phán Nghị định thư mang tính lịch sử này tại Kyoto (Nhật Bản), thế giới đang... dừng bước. Trên thực tế, Nghị định thư Kyoto vẫn chưa có hiệu lực vì nó chưa được phê chuẩn bởi các nước công nghiệp vốn phát thải đến 55% lượng khí nhà kính như CO2 - loại khí bẫy nhiệt trong khí quyển. Sự phê chuẩn của Nga vào cuối năm nay sẽ làm Nghị định thư có hiệu lực. Tuy nhiên, ngay cả lúc đó, Nghị định thư vẫn sẽ có ít tác động bởi lượng khí thải bị cắt giảm hầu như không làm chậm tốc độ gia tăng của khí nhà kính và nước phát thải nhiều nhất là Mỹ vẫn đứng ngoài cuộc.
Các nhà khoa học ngày càng lo lắng. Nhà khí hậu học David Pierce thuộc Viện Hải dương học Scripps tại San Diego cho biết: ''Giá mà CO2 có... màu và mọi người nhìn thấy bầu trời ngày càng tối hơn, họ sẽ nhận thấy điều đang diễn ra''. Điều đang diễn ra là tổng lượng CO2 mà con người phát thải hàng ngày trên thế giới, do đốt than, dầu và những loại nhiên liệu hoá thạch khác, cao hơn 11% so với cách đây mười năm. Theo Nghị định thư Kyoto, tới năm 2012, các nước công nghiệp sẽ cắt giảm lượng khí thải nhà kính xuống mức thấp hơn 8% so với năm 1990.
Trong khi đó, hành tinh của chúng ta đang ấm dần lên. Theo báo cáo của các nhà khoa học NASA, nhiệt độ toàn cầu tăng 1 độ F từ năm 1981 tới năm 1998. Theo Tiểu ban Liên Chính phủ về Thay đổi Khí hậu, nếu lượng khí phát thải nhà kính không được cắt giảm sớm, nhiệt độ có thể tăng thêm vài độ nữa, làm mở rộng đại dương, gây hạn hán, làm thay đổi thời tiết theo cách không thể dự đoán được.
Những năm gần đây, người ta đã chứng kiến sự gia tăng lượng thuỷ ngân và sự phản đối chính trị ở Mỹ về giảm lượng khí thải từ ô-tô và nhà máy điện, buộc áp đặt thuế năng lượng hoặc tiến hành những biện pháp khác để ổn định mức khí thải. Lý do đưa ra là chi phí năng lượng cao sẽ làm tổn hại nghiêm trọng tới nền kinh tế Mỹ. Các phân tích kinh tế cho thấy mỗi gia đình Mỹ phải chi thêm 112-2.700 USD/năm để tuân thủ Nghị định thư Kyoto và nhiều người sẽ mất việc làm. Các nhà môi trường lại lập luận những dự đoán trên không tính tới sự tăng trưởng của năng lượng mới cũng như chi phí chẳng làm gì cả.
Theo nhà kinh tế Mỹ Jeffrey D. Sachs và một số chuyên gia khác, mọi kế hoạch phải đưa vào cơ chế ''hạn chế và buôn bán''. Theo đó, mức phát thải khí nhà kính được áp đặt và các công ty phát thải ít khí hơn so với mức cho phép có thể bán phần chưa sử dụng cho những công ty vượt mức, nhằm thúc đẩy nỗ lực và công nghệ kiềm chế khí thải. Cơ chế của châu Âu là lớn nhất và nhiều tham vọng nhất cho tới nay. Margot Wallstrom, uỷ viên môi trường của EU, cho biết: ''Chúng tôi muốn chứng tỏ cơ chế đó khả thi bằng cách sử dụng các công cụ thị trường''.
|
|
|
Post by Robot on Oct 27, 2004 7:16:08 GMT -5
25 quốc gia thành viên của EU đã phê chuẩn Nghị định thư Kyoto vào năm 2002 và đưa các điều khoản của nó vào Luật châu Âu. Như vậy, dù Nghị định thư có hiệu lực ở nơi khác hay không thì tới năm 2012, châu Âu vẫn phải giảm lượng khí thải nhà kính xuống mức thấp hơn 8% so với năm 1990 thông qua công thức chia sẻ gánh nặng cho mỗi nước thành viên. EU đã đạt được tiến bộ mặc dù khá chậm chạp. Lượng khí phát thải hiện giờ thấp hơn 2% so với năm 1990, chủ yếu nhờ sự giảm lớn ở Đức và Anh. Để thúc đẩy hoạt động buôn bán, chính phủ các nước đang phân bổ hạn ngạch CO2 cho khoảng 12.000 nhà máy khắp lục địa châu Âu, từ nhà máy điện, lọc dầu cho tới nhà máy giấy và xi măng.
Những giấy phép đó và khả năng buôn bán chúng kể từ ngày 1/1/2005 chính là thứ thu hút đại diện của các công ty, thương gia công nghệ, chuyên gia luật pháp và thương nhân tương lai tới Cologne tham dự Carbon Expo. Tuy nhiên, khi kế hoạch phân bổ hạn ngạch quốc gia được tuyên bố, thị trường CO2 đã mất đi một số sức bật của nó. Kế hoạch này làm tan vỡ mọi kỳ vọng: Trong giai đoạn đầu, Berlin chỉ cắt giảm hai triệu tấn CO2 trong tổng số 505 triệu tấn CO2 phát thải hàng năm của Đức. Tiếp theo Đức, các nước EU khác cũng soạn thảo kế hoạch tương tự. Với hàng trăm triệu tấn CO2 được giao dịch như vậy song có rất ít người muốn mua, giá cả đầu cơ trên thị trường CO2 giảm gần 50%, từ mức gần 16 USD/tấn CO2 vào tháng 1.
Stephan Singer, nhà môi trường hàng đầu của châu Âu, phàn nàn rằng chính phủ Đức đầu hàng trước sự vận động của ngành than. Wallstrom cho biết: ''Với sự suy thoái kinh tế tại châu Âu và tình hình chính trị khó khăn, chúng ta không mong đợi họ sẽ đưa ra những kế hoạch cực kỳ tham vọng. Về tương lai của ngành kinh doanh CO2, chúng ta không di chuyển một bước duy nhất. Một số bước khích lệ cũng đang được thực hiện ở phía bên kia của Đại Tây dương''. Với sự ủng hộ của các thống đốc thuộc cả đảng Dân chủ và Cộng hoà, mười bang tại vùng Đông Bắc của Mỹ đang soạn thảo kế hoạch ''hạn chế và buôn bán'' của họ đối với nhà máy điện và CO2. Kế hoạch này sẽ được công bố vào tháng 4/2005.
Một số người coi kế hoạch trên là ''Kyoto cửa hậu'' tiềm năng, một hạt giống chống lại chính quyền của Tổng thống Bush. Nó có thể mở ra việc buôn bán CO2 giữa châu Âu và các bang của Mỹ. Trong khí đó tại Washington, một "Nghị định thư Kyoto cửa trước" đang được đề xuất tại Thượng nghị viện. Thượng nghị sĩ Joseph Lieberman, D-Conn, John McCain, R-Ariz, đã đưa ra dự luật hạn chế mức khí thải nhà kính của Mỹ tới năm 2010 còn ở mức năm 2000, và thành lập hệ thống buôn bán khí thải. Dự luật tương tự không được thông qua tại Thượng viện năm ngoái song một nhóm nghị sĩ tại Hạ viện, gồm cả hai đảng, hiện ủng hộ dự luật này. Thượng nghị sĩ John Kerry, ứng cử viên tổng thống của đảng Dân chủ cũng ủng hộ dự luật.
Nghị định thư Kyoto yêu cầu Mỹ tới năm 2012, nước chiếm 5% dân số thế giới song lại phát thải 25% lượng khí CO2, giảm lượng khí nhà kính xuống mức thấp hơn 7% so với năm 1990. Tổng thống Bush bác bỏ Nghị định thư này, coi nó là không đủ bằng chứng khoa học và là mối đe doạ đối với nền kinh tế Mỹ. Thay vào đó, chính phủ Mỹ kêu gọi ngành công nghiệp tự nguyện giảm lượng khí phát thải và tiếp tục tài trợ để nghiên cứu khí hậu cũng như công nghệ năng lượng sạch. Ông Bush cũng phàn nàn rằng Nghị định thư Kyoto không áp đặt hạn ngạch đối với Trung Quốc. một số nền kinh tế tăng trưởng nhanh khác và các nước nghèo.
Trung Quốc đang dần trở thành một nước đốt nhiều than đá. Một số người gợi ý nước này phải tuân thủ những tiêu chuẩn sử dụng năng lượng hiệu quả hoặc chịu hạn ngạch thải khí nhà kính như các nước công nghiệp. Những người khác lại gợi ý phương Tây cung cấp cho ngành điện hạt nhân của Trung Quốc những công nghệ tiên tiến hơn để giúp họ loại bỏ sử dụng than đá.
* Minh Sơn (tổng hợp)
|
|